Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts
Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts

Dẫu xa em thì tình anh vẫn thế……!!!

Một ngày vui vẻ với em là một ngày u tối với anh vì anh biết anh sắp phải xa em rồi người con gái anh yêu à ! Anh biết là em cũng ở trong diễn đàn này, lên anh nhờ diễn đàn gửi đến em những lời mà nói muộn màng của anh.
Em à, ngày xưa 2 đứa ta vẫn thường tay trong tay đi trên hè phố với bao nhiêu mộng ước cho tương lai.Nhưng giờ đây 2 ta đã xa cách nhau vì đâu hả em ? Chỉ vì cơn gió thổi qua làm lòng em thoáng mát để giờ đây anh và em đều ngồi trong cô đơn thế này đó em à.Khi em rời xa anh, anh không một lời oán trách, anh không một lời níu kéo vì anh biết khi em ở bên anh không còn hạnh phúc thì anh níu kéo em cũng chỉ làm cho lòng anh đau nhói thêm mà thôi.Anh đã chúc em ” hạnh phúc ” bên người yêu mới và mong mọi điều tốt lành sẽ đến với em.Còn giờ đây em đã nhận ra rằng tình yêu đó với em là hư ảo mà thôi thì anh lại không thể ở gần bên em được nữa rồi em à.Không phải vì anh chôn giấu tình cảm của mình, không phải anh quên hình ảnh của em.Mà mọi điều về em đều ở trong ký ức của anh đều ở trong trái tim của anh, điều khiến anh không thể nào đi đến bên em được nữa là vì anh sợ em à.Anh sợ một ngày nào đó em lại rời xa anh khi hạnh phúc của anh, niềm vui của anh và tình yêu của anh đang dành cho em rất nhiều như ngày xưa.Như ngày 2 ta hạnh phúc ở bên nhau.Anh sợ em lấy mất niềm tin của anh và sư sống của tình yêu.Vì khi em rời xa anh, anh đã đau đớn vô cùng, anh đã ngã xuống bùn đen không thể đi trên con đường đời bằng đôi chân của mình được nữa.Rồi giờ đây em quay về nói 2 ta làm lại từ đầu khi vết thương của anh mới được nhẹ vơi niềm đau.
Em à, người con gái anh yêu ơi ! Anh không thể nào làm gì được hơn nữa em à, em hãy hiểu và thông cảm cho anh nhé em vì anh biết còn có nhiều người yêu em hơn anh, mang lại cho em niềm hạnh phúc và vui vẻ hơn anh em à.Từ khi em rời xa anh, anh vẫn giành tình yêu của mình cho em, vẫn giữ hình ảnh của em ở trong trái tim anh.Nhưng anh đã chợt nhận ra một điều là anh càng như vậy thì lòng anh càng đau nhói mà thôi.Anh chúc em hanh phúc trên con đường tình duyên này va` anh mong mọi điều may mắn của anh sẽ đến với em và mang đến cho em niềm hanh phúc hòa quyện trong niềm vui vẻ.
Anh yêu em, người con gái anh yêu à !!!
Hãy quên anh đi nhé em và hãy tìm cho mình niềm hạnh phúc khác…..!!!

Nhớ lắm người yêu ơi!

Nhớ lắm người yêu ơi!
Nhớ lắm người yêu ơi...
Những ngày nắng, anh nhớ em núp kín vào người anh nhưng vẫn ôm chặt lấy anh dù 2 tay trần mà không ngại nắng, vì em thích được ôm anh nhiều như thế...
Những ngày mưa, anh nhớ trong đêm tối lạnh buốt, 2 đứa mình trú bên hiên nhà vắng, lúc ấy dù chưa là của nhau nhưng cảm giác như đã là của nhau tận khi nào...
Những buổi sáng, anh nhớ em lon ton chạy xe đến núp bên cạnh nhà để cùng anh đi ăn sáng dù gần trễ cả giờ làm...
Những buổi trưa, anh nhớ em cùng anh ngồi hàn huyên trong quán cafe vắng, bàn luận chuyện tình của 2 đứa mình theo cách của chỉ riêng mình đôi ta...
Những buổi chiều, anh nhớ được cùng em đi dạo phố, ngồi tâm tình trên những vỉa hè sinh tố thành cổ vắng người qua...
Những buổi tối, anh nhớ em cùng anh ăn những quả bắp nướng trong công viên vắng lặng dù trời đã khuya lắm rồi mà không muốn rời nhau ra được...
Nhớ lắm người yêu ơi!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Nhớ lắm, người yêu ơi, anh nhớ em
Nhìn nét hồn nhiên trên khuôn mặt xinh xắn của em, yêu quá đi thôi...
Những ngày xuân, anh nhớ được dẫn em đi khắp nơi, khoe hết người này đến người nọ đây là người yêu của mình, vì anh yêu lắm, em ơi!
Những ngày hạ, anh nhớ được nắm tay em băng qua đường phố rồi ùm xuống biển vì cô bé cận của anh mà không kính thì có thấy gì đâu...
Những ngày thu, anh nhớ được cùng em dạo hết những con phố nhỏ, xem lân múa, rồi lén nhìn nét hồn nhiên trên khuôn mặt xinh xắn của em, yêu quá đi thôi...
Những ngày đông, anh nhớ em hay phà hơi ấm lên vai anh, qua lớp áo, lắng sâu vào người, khiến anh vô cùng ấm áp trong tiết trời lạnh buốt...
Nhớ lắm người yêu ơi.

xin anh hãy bước ra khỏi trái tim em!!!!!!!

cho dù chuyện xảy ra đã 4 năm rồi mà giờ nhớ lại em cảm thấy như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi.Anh cứ như ở đây bên em.Có lẽ suốt cuộc đời này em chỉ yêu duy nhất mình anh mà thôi.Chỉ duy nhất một lần trong đời em cảm thấy cần có người bên cạnh.Tai sao lại là anh? em đã hỏi mình rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ em tìm được câu trả lời .Chỉ biết rằng trong sâu thẳm trái tim em vẫn có anh ở đó.Cho dù nhiều lần em đã cố gắng để quên anh,muốn sánh bước bên người khác nhưng sao em lại không thể,bởi mỗi lần cố gắng là một lần thất bại,và một lần thấy tim mình đau nhói khi nhận ra rằng quên anh-là điều không thể.
NHiều đêm nằm không sao ngủ được,bởi chỉ nhắm mắt lại thôi hình ảnh anh lại suốt hiện,ngay cả trong những giấc mơ nếu thấy anh em sẽ khóc thật nhiều vì nhớ anh
Tình cảm em dành cho anh là thật lòng nhưng dù cho em có gào thét có khóc lóc thì anh cũng đâu thể nghe được những gì em nói.Tại sao lại như vậy cơ chứ,em thực lòng thương nhớ anh,thực lòng muốn ở bên anh nhưng sao lại không được.Em chỉ muốn ở bên người mình yêu cũng không được sao? yêu là gì chứ tại sao lại khiến cho người ta đau khổ đến tan nát con tim.em nhớ anh,em khóc ,em buồn chỉ vì em không được ở bên anh.Nhưng anh sẽ chắng bao giờ hiểu được diều đó,nhưng anh sẽ mãi ở trong tim em mất thôi.em đau đớn quá mất thôi.ai ! ai đã sắp đặt cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai con người để làm nên một chuyện tình trái ngang,ai đã cho em gặp anh trong giay phút định mệnh ấy để rồi khiến em yêu anh.Chúa ơi! người cho đó là số phận chăng? người có biết là tôi đau khổ đến nhường nào không? đau đớn đến tan nát cõi lòng mất thôi.Ai đó ơi làm ơn lấy hộ trái tim đang rỉ máu,làm ơn giúp tôi quên đi hình bóng ấy.nhưng dù đau đớn đến bao nhiêu vẫn không thể quên được anh mà chỉ thêm yêu anh.em ước gì không bao gời gặp anh để đau khổ.Nếu biết trước yêu là đâu đớn thế này thì em không yêu nữa đâu.em không muốn nữa xin ai đó làm ơn giup em.xin tình yêu ra đi đừng về.em xin anh.hãy ra khỏi trái tim em.

giờ em mới biết mình yêu anh

Anh ơi!Em và anh gặp nhau thật tình cờ.Hai đứa gặp nhau trong một lớp luyện thi đại học cấp tốc.Em vô trước anh 1 tuần.Lúc đầu anh cho em là chảnh và anh cũng ghét em chưng anh ko ghét em ra mặt nên em ko biết.Nhưng 1 đứa bạn mà em và anh wen trong lớp đã nói với em la anh thích em nhưng em đã ko tin mà còn đùa giỡn với tình cảm của anh nữa.Anh thích em nhưng anh ko nói và anh chờ cho tới ngày kế cuối anh mới nói cho em biết anh thích em-đó là trong 1 quán karaoke,anh hát cho em nghe những bài hát thật tình tứ nhưng em vẫn đùa giỡn và ko tin anh vì em là một người rất đa nghi.Ngày hôm đó anh cứ nói đi nói lại là anh thích em nhưng em vẫn ko tin anh,anh có thấy em ngang lắm ko.Và tới ngày học cuối anh vẫn ko từ bỏ và vẫn còn nói anh thích em.Và lúc này em chỉ mới tin anh co 25% thôi anh có biết ko.Và em đã kêu anh chờ em trong vòng 1 tháng để em suy nghĩ rồi em mới trả lời anh,anh có thấy thời gian đó lâu ko.Trong thời gian em suy nghĩ thì em hỏi bạn em có nên wen anh trong khi em ko thích anh ko.Thì bạn em nói rằng:cứ wen thử đi.Và em đã làm như thế đối với anh.Em biết như vậy là đã tàn nhẫn đối với anh rồi nhưng em vẫn còn nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho em.Sự nghi ngờ trong em đã đẩy em đến việc thử lòng anh.Em lập nhiều nick ảo để thử anh,kêu bạn em thử “cưa” anh,hù anh là em nằm bệng viện,……….Nhưng anh đã ko làm em thất vọng mà càng tin tưởng rằng anh yêu em hơn.CHo tới giớ nah vẫn ko biết em đã thử anh nhiều tới mức nào.Em nói wen thử anh nhưng thử đã thành thiệt từ múc nào em ko hay.Nhưng em vẫn ngang ngạnh em chỉ muốn anh wan tâm em,yêu em nhiều hơn là em yêu anh,wan tâm anhAnh biết là em ngang ngạnh cứng đầu,nhõng nhẽo nhưng anh vẫn yêu em.Anh vẫn chiều em những gì em thích .Em càng tin rằng anh yêu em bởi vì anh đã giới thiệu em cho nhà anh,anh nói với ba mẹ anh là anh muốn lấy em mặc dù 2 đứa còn chưa học xong,anh đã chịu tới gặp ba mẹ em.Và anh còn làm nhiếu điều cho em nữa:chở em đi học,chờ em học xong rồi chở em về,nhắn tin cho em mỗi ngày,dặn em ăn cơm mỗi buổi,đánh thức em dậy mỗi buổi sáng để em đi học,chúc em ngủ ngon mỗi buổi tối,………….Sự chân thành của anh đã kéo trái tim của em lại gần anh>và em ko còn 1 chút đa nghi gì về chuyện anh yêu em nữa.Và giờ đây em có thể nói với mọi ngưởi là:EM YEU ANH

Ước là tin….!!!

Nhóc ơi ! Hôm nay Mưa post lại lá thư này….bởi vì Mưa muốn một lần nữa nói với nhóc…Nhóc ơi ! Sẽ có những lúc Mưa và nhóc giận nhau…sẽ có những lúc buồn…rồi hờn…rồi dỗi….nhưng rồi nhóc ơi…mọi chuyện sẽ trôi qua mà phải không nhóc….bởi vì dù thế nào đi chăng nữa….Mưa vẫn tin nhóc mà..:huglove:
Ngày…tháng…năm…
Nhóc ơi !!!
Mưa vẫn gọi nhóc là nhóc…nhóc cũng biết và hiểu tại sao rồi chứ phải không….
Mưa viết gởi riêng cho nhóc bức thư này…trong tất cả bức thư mưa viết….thì có lẽ bức thư này mưa viết là vụng về nhất nhóc àh…vụng về vì mưa lúng túng khi lần đầu viết thư cho nhóc…muốn viết thật nhiều mà không biết phải bắt đầu từ đâu…
Mưa biết, hôm nay Mưa làm nhóc buồn…Mưa biết chứ…sau khi nhóc out rồi, Mưa vẫn ngồi ở đó và đọc đi đọc lại những gì mình chat với nhau…ùh ! Đúng rồi….Mưa thật ích kỷ nhóc àh…Mưa chỉ biết nghĩ cho mình…không quan tâm đến những gì nhóc đang cảm nhận…Mưa chỉ biết trách móc nhóc mà thôi….uhm ! Vậy là hôm nay Mưa lại làm cho nhóc lạnh nữa rồi….Nhóc ơi ! Một lời xin lỗi thật lòng của Mưa có làm ấm lòng nhóc thêm chút nào không hở nhóc…!!!
Nhóc àh….thật sự từ lúc bik rằng nhóc cũng có cảm tình với Mưa, Mưa vui lắm…từ lúc nào không biết nữa….Mưa sợ mất nhóc ghê gớm….cái cảm giác đó thật lâu rồi Mưa đã không có…Mưa đang có trong tay một tình cảm thật đẹp…nhưng cũng thật mong manh…vì vậy mà Mưa sợ nó vỡ….vỡ rồi Mưa sẽ khóc thật nhiều, nhóc có biết ko….
Nhóc ơi…kể từ khi nhóc nói với Mưa : “Mưa ơi…hãy tin đi nhé…đã ước rồi mà…Ước là tin…!!!”, Mưa lúc nào cũng mang câu nói của nhóc đó theo bên mình….là một hành trang quý giá của Mưa sẽ theo Mưa đi khắp nơi…có thể một lúc nào đó Mưa cũng sẽ mỏi mệt, nhưng Mưa tin rằng khi nghĩ đến câu nói đó của nhóc, Mưa sẽ có thêm niềm tin để đi tiếp….
Vậy thì nhóc ơi …. bây giờ Mưa cũng sẽ nói với nhóc như vậy nhé : “Nhóc ơi….hãy tin đi….đã ước rồi mà…Ước là tin…!!!”
Giữ vững niềm tin nghen nhóc ! Nói với nhóc cũng là nói với Mưa mà….:)
P/s : Hôm nay … như nhóc nói…thử thách thứ 3 lại trôi qua rồi phải không nhóc….Ùhm…mới chỉ 3 thử thách thôi nhóc àh….chặng đường phía trước còn nhiều, nhiều lắm…Mưa không muốn đi mà không có nhóc đi cùng…nhóc hiểu ý Mưa chứ…
Nhóc vẫn thường hay nói với Mưa….nhóc muốn Mưa là người mà nhóc có thể thoải mái trò chuyện, nói hết mọi điều, mơ mộng lung tung trước khi đi ngủ….Ùh ! Mưa xin lỗi, đúng là Mưa chưa thật sự là người như nhóc mơ ước…nhưng Mưa sẽ cố gắng nhóc àh…tin Mưa nhé….
Nhóc ơi….hãy thi thật tốt nhé….hứa với Mưa là thi thật tốt nghen….và nhóc cũng phải giữ sức khoẻ đó…mấy bữa nay mưa nhiều….

có một chàng khờ thủy chung !!!

em ah !!! em biết không anh đã yêu em gần 7 năm rồi ! Anh đã cố gắng rất nhìu để em iu anh nhưng tất cả nó chỉ là hư vô.Anh vẫn là kẻ trắng tay anh đã bao nhiu lần cố gắng thì bấy nhiu lần thất bại.Đã có nhiều lần anh buồn chán đánh mất bản thân mình,để giờ đây đến lỗi này.Anh ngày càng khiến em dời xa anh,có lẽ vậy ! Anh xấu lắm nhưng em à tình yêu của anh dành cho em thì không có gì sánh nổi.Giá như em cho anh một cơ hội để anh cố gắng,anh tin mình có thể làm được tất cả sẽ không để em phải thất vọng,để gia đình oán trách.Anh chẳng bít phải hận em hay trách em nữa,có lẽ anh lên trách bản thân mình đã ngốc khi yêu em chăng ? Em bít không hôm vừa rồi khi em nói em không thể làm cho anh hạnh phúc được nghe câu nói đó tim anh như tan nát,nhưng anh vẫn phải cười nói với em như anh đang là người hạnh phúc nhất thế gian vậy !!! Anh im nặng ngồi nghe em nói có lẽ đó là lần cuối cùng ! Anh không mún dời xa em nhưng anh chẳng còn cách nào khác đến bên em anh lại không wen em được ! em nói ngoài gia đình em ra anh là người tốt với em nhất phải thế chăng ! Anh tốt với em uh hay anh chỉ mang đến cho em phiền muộn khó sử em không bít phải đối sử với anh như thế nào !!! Anh bít điều đó lên giờ anh sẽ ròi xa em cho em được vui vẻ,được hạnh phúc bên người em yêu có vậy anh mới cảm thấy không hối hận về những ngày đã qua.Anh hy vọng dù em có ở nơi đâu đi chăng nưa anh vẫn sẽ cầu mong cho em được hạnh phúc được vui vẻ.Những ngày sắp tới đó là những ngày có lẽ là khó khăn nhất trong cuộc đời của anh …làm sao để quên được em…làm sao để làm lại cuộc đời nay khi giờ đây anh chỉ là đôi bàn tay trắng chẳng có tương lai,gia đình ghét bỏ bạn bè thì xa lánh anh chẳng còn ai bên cạnh mình nữa ! cuộc sống cô đơn chắc là định mệnh của anh.Bạn bè tót anh gần như không có bạn bè xấu thì cực nhìu chỉ biết chơi bời quậy phá,đánh nhau,con người anh ẩn chứa tất cả cái xâu tren thế gian nay ! còn em ngoan ngoãn học giỏi anh chẳng bao giờ hợp với em cả,em không yêu anh đó là lựa chọn đúng của em.Khi viết những lời này anh đã khóc em biết không anh ân hận cho cuộc sống của mình quá em hãy tha thứ cho tất cả lỗi lầm của anh nhe !!! Dù bây giờ có xa em nhưng anh vẫn yêu em rất nhiều, anh se chôn chặt hình ảnh của em trong trái tim mình.Tạm biệt em tình yêu của tôi…Mong có một ngày em sẽ đọc được những dòng chữ này và hiểu cho anh…..
các bạn ahf hãy đừng như tôi dù có thất bại trong tình yêu thì hay vững lòng tin để đi tìm tình yêu mới.Chứ đừng buồn chán để rồi xa ngã như tôi nhé…..!!! Tôi chúc cho tất cả các bạn se đề hạnh phúc trong tình yêu….!!!
nhớ nhé hay luôn vui vẻ dù mình có thất bai trong ty thì hay cố gắng vượt qua đừng xa ngã như tôi để rồi hối hận cả một đời …. Trái tim tôi cầu chúc cho tất cả các bạn được hạnh phúc….!!!

Mạnh mẽ lên anh , em chờ anh

Anh !
Không biết thư này của em anh có đọc dc không , ko biết anh còn muốn đọc ko nhưng em vẫn muốn nói với anh nhiều lắm ! mình đang rất hạnh phúc phải không anh , em ngập tràn niềm vui trong tình yêu của anh , rồi tự nhiên mọi chuyện xảy đến cuốn tan đi tất cà , em choáng và thật sự bị sốc vì anh nói anh ko còn yêu em nữa , em ko tin và chắc chắn anh vẫn rất yêu em , em tin như vậy . Ai cũng khuyên em nếu nah là người nhẫn tâm như vậy thì quên anh đi và đừng nhớ nữa nhưng họ có là em đâu mà họ biết , biết tình yêu em dành cho anh lớn đến mức nào , em hiểu anh và luôn tin anh ko phải là người như thế nên em rất đau khổ .

Lý do anh nói mình chia tay em càng ko chấp nhận anh ah ! anh có nhớ em đã từng hỏi anh nếu anh bit người yêu của mình sắp chết anh sẽ làm gì ? anh trả lời là sẽ cùng người đó làm hết tất cả những điều muốn làm , còn em thì em muốn lấy người đó , muốn đám cưới với người đó dù biết người đó sẽ mất , anh nhớ không ? mình còn sống mà anh , còn tình yêu mà và dù cho anh mất hết hi vọng mất hết niềm tin thì vẫn còn em luôn luôn bên anh ko bao giờ xa anh cả . Em và anh đã từng có thời gian hạnh phúc , mình vẫn yêu vẫn gần gũi vẩn có cảm giác yêu thương mà , ko có con thì sao chứ ? ko sao cả , mình có thể xin con nuôi mà anh , em ko thể sống nếu thiếu anh và ko lấy ai ngoài anh cả đừng xa em mà .

Anh đã mất đi một đặt ân của cuộc đời này dành cho người đàn ông thì người ta sẽ cho anh những thứ khác , cho anh có em có tình yêu của em , anh ko muốn giữ lấy hạnh phúc còn lại của mình sao , ko muốn giữ em bên cạnh sao ? anh sợ mình ích kỉ sợ ko làm cho em hạnh phúc , anh đâu biết anh như thế mới là ích kỉ . biết bao nhiêu người vẫn hạnh phúc mà , mình còn hơn rất nhiều người anh ah ! sao anh lại bi quan va mất niềm tin như vậy , kéo theo đó là sự đau khổ của em và mất luôn hạnh phúc của em . Đứng lên và nắm tay em cùng nhau đi tiếp anh ah ! anh đã từng niếm trãi cảm giác mất mác nên anh hay trân trọng những gì đã có , trong đó có em , em ko bao giờ bỏ anh cả . Em muốn lấy anh muốn chăm sóc anh và cả gia đình anh nữa dù cho ngày mai anh có chết thì em vẫn ko thay đổi ý định vì em đã xem anh là cuộc sống của mình và chúng ta đã có những ngày sống với nhau như vợ chồng mà , làm sao em có thể yêu ai khác ngoài anh , có thể sống với ai ngoài ai . Đừng như vậy nha anh ! cuộc sống của em đã mất nhiều có anh như có tất cả , mất đi anh em chơi vơi giữa cuộc sống này lắm , đừng bỏ rơi em mà . em nói là sẽ tôn trọng ý kiến quyết định của anh nhưng khi nào là quyết định đúng kìa chứ vì lí do này em ko chấp nhận , e ko bỏ cuộc em sẽ đợi anh , đợi đến khi nao anh suy nghĩ lại , nghĩ đến em và tìm em , em ko bao giờ bỏ cuộc.

Neko

Kiếp sau em chờ anh ở đâu?



Đây là entry nhím viết cho 1 người ... đã không còn tồn tại trên đời nữa ... nhưng nhím muốn viết nhân 300 ngày cô ấy rời khỏi cuộc đời này ... nhím và cô ấy quen nhau trong 1 buổi từ thiện ... iu nhau ... nhưng gia đình của cô ấy cấm cản ... lí do rất đơn giản vì gia đình cô ấy rất giàu có ... nhím không môn đăng hộ đối ...nhưng sau đó .... vì một căn bệnh ...ung thư não ... cô ấy đả bỏ lại tất cả ... gia đình ... bạn bè .. và cả nhím nữa .... để đi đến 1 nơi rất xa ....rất xa ...

p/s : câu nói Kiếp Sau Em chờ anh ở đâu ... ở trong 1 bài viết trên báo nào đó ... nhím đọc được.... thấy rất giống với tâm trạng mình nên mượn ... nếu có gì mọi người bỏ qua cho nhím nha ....


Ngày ... Tháng ... Năm ...

Vậy là gần được 300 ngày em rời xa khỏi thế giới này rồi em nhỉ ... ?? em bỏ lại mình tôi ... nhiều lúc tôi đả cố quên em đi ...nhưng mỗi khi bóng đêm về chỉ còn mỗi mình tôi trong góc phòng trọ tôi lại nhớ đến em ... tôi biết em đả xa tôi ... mãi mãi ...nhưng ... tôi không hiểu tại sao mình lại chẳng thể nào quên được em ...có lẽ tôi lúc nào cũng yêu em ...

Có lẽ những dòng chữ này bây giờ đả trỡ nên quá vô nghĩa khi chẳng bao giờ em đọc được ....nhưng tôi vẫn muốn viết .. vì tôi muốn tất cả mọi người đều biết em ... tôi không muốn em ... trôi vào quên lãng ...

Em à ... tôi biết tôi nói như vậy không phải .... em biết không đả có lúc tôi rất ghét bố mẹ em .. chỉ vì họ mà chúng ta không thể đến với nhau .. chỉ vì họ không quan tâm mà em phải nhận 1 kết cục bùn như vây .... nhưng lúc này chỉ còn mỗi tôi ... tôi mới nghĩ lại rằng tất cả đều tại tôi ... tôi hiểu ... tôi không xứng với em ... 1 người vừa giỏi giang ... vừa xinh như em ... thì sao mà tôi xứng được chứ ?? ... em biết không đả có lúc tôi nghĩ em bị khùng đấy ^^!

... có lẽ ba mẹ em đả đúng khi không cho em đến với tôi ... tôi sai phải không em ???

Em ... có lẽ giờ này em đang lạnh và cô đơn lắm phải không ??? ... từ khi em bỏ tôi đi đến giờ ... em chỉ quay lại tìm tôi 1 lần ... đúng 1 lần duy nhất ... tôi không hiểu mình đả làm sai chuyện gì .. ?? tôi không hiểu tờ giấy cuối cùng em đưa cho tôi là ý gì ??? " Quên em đi " ... quên ... em muốn tôi quên sao ?? .. tại sao vậy hả em ??? ... tôi đả chờ rất lâu chỉ để hi vọng được gặp em lần cuối ... để được nghe tiếng em lần cuối ... nhưng vậy mà ... em không đợi được ... đến lúc tôi đến bên cạnh thì em đả im lặng ... tôi đả cố không cho mình khóc ... nhưng nước mắt sao cứ chảy ... chảy ngược vào trong tim tôi ... lúc đó tôi chỉ muốn ôm em thật chặt ... nhưng người nhà em lại không cho ... tôi không hiểu ... nhìn em ... lạnh ... tôi nghĩ em đang ngũ ... chắc em lạnh lắm .. vì lớp *** trắng kia quá mỏng ... em sẽ lạnh ... để tôi vào ôm em ... em đang lạnh .... tôi đả nói như vậy cả trăm lần ... nhưng cuối cùng câu trả lời vẫn là không ... tôi bị đuổi ra ngoài ... gia đình em .. họ không muốn thấy mặt tôi ... tôi chỉ biết ngã xuống mà khóc ... tôi không biết làm gì ... tôi vô dụng quá ... tôi chỉ muốn được ôm em .. sưởi ấm cho em thôi mà ??? ... tại sao họ lại kô cho chứ ???

"Tôi Biết Em Đang Lạnh Lắm "

2h sáng ! tôi vẫn ngồi trước cổng nhà em ... họ không cho tôi vào ... tôi mún được thắp cho em nén nhang .. nhưng họ vẫn không cho ... trong lúc đó nỗi thù hận về họ trong tôi đả đến cực độ ... tôi chỉ muốn giết chết tất cả .. để được đến bên cạnh quan tài của em ... nhưng mỗi lần nghĩ đến em ... tôi lại không làm được ... vì đơn giản ... họ là người thân của em .....

3 ngày sau... 7h sáng ... họ đưa em ra ngiã trang ... tôi chaỵ theo ... họ kêu người đánh tôi ... tôi chỉ muốn nói cho họ biết rằng em chưa chết ... em chỉ đang ngũ thôi mà .. tại sao họ lại không tin tôi chứ ... họ nhẫn tâm quá .... 5h chiều ... khi tất cả mọi người đả về hết ... còn lại 1 mình ngôi mộ của em vừa được xây lên vài viên gạch trơ trọi ...tôi mới được lại gần em ... tôi thường nghe người ta nói ... khi chết người ta vẫn có thể hiện về nói chuyện với người sống ... nhưng em lại không làm vậy ... tôi ngồi rất lâu .. chỉ nhìn em ... tấm hình trên cái bia kia sao mà vô tình quá ... em cười nhưng trong nụ cười lại mang một nỗi u uất ... tôi cũng khẽ cười vì tôi biết em không mún tôi khóc ... nhưng lúc đó nước mắt lại vẫn rơi ... tôi không hiểu tại sao ... 9h tối ... người nhà tôi ra bắt tôi về ... tôi đả ôm lấy tấm bia của em thật chặt ... tôi không muốn rời xa em .. tôi không muốn bỏ lại mình em giữa ngiã trang vắng lặng và lạnh lẽo này ... tôi không muốn ....

1 tuần sau đó ... tôi bị giam trong nhà ... mọi người không cho tôi đi đâu ... có lẽ họ sợ tôi sẽ chạy ra nghĩa trang ...đả có lúc họ nghĩ tôi bị điên ... rồi bạn của em tìm đến ... dúi vội vào tay tôi 1 cái usb và 1 tờ giấy nhỏ ... trong usb là 7 tấm ảnh của em ... và tờ giấy chỉ võn vẹn 3 chữ ... " Quên em đi " ... tôi gục ngã thật sự .... tại sao em lại làm như vậy chứ ... tại sao em lại bảo tôi quên em ... tôi không biết là bạn em hay em nói với tôi câu này : " quên nó đi nó chết rồi ... mày không nghĩ về ngày mai hả nhím ...mày cứ muốn người nhà nó xem thường mày mãi như thế này sao ??? ... " những lời nói này như muốn trách tôi ... như muốn nhắc nhở tôi 1 cái gì đó ??? ... tôi không biết ... tôi lại chạy ra mộ em ... tôi gục đầu vào tấm bia ... tôi muốn ôm em ... có lẽ là lần cuối .... vì tôi biết mình cần rời xa nơi này ... tôi muốn đi tìm cho mình 1 cái gì đó ... tôi muốn mọi người biết rằng tôi không đơn giản ...nhưng trước khi cất bước ... tôi chỉ muốn nói rằng : " Tôi yêu em ... trước đây ... bây giờ ...và sau này .... nếu có kiếp sau thì tôi vẫn muốn được yêu em .... nhưng không phải trong hoàn cảnh của tôi như kiếp này ......em à ... nếu có kiếp sau ... em ... em sẽ chờ tôi ở đâu ... ??? "

Cách viết thư tình

Trong tình yêu, không phải lúc nào bạn cũng lấy hết can đảm của mình để nói với người ấy rằng bạn yêu họ như thế nào. Từ thuở xưa, người ta đã biết mượn cây bút để viết thành những bức thư tình bất diệt. Vậy làm thế nào để viết một bức thư tình theo đúng trái tim của mình? Hãy tham khảo cùng 24h!!!
Viết từ trái tim: Hãy thực sự nói những gì bạn suy nghĩ và rung động. Đừng để trí óc của bạn can thiệp vào những gì bạn đang viết ra. Ngắn gọn: Thư càng ngắn gọn càng tốt. Một người viết hay là một người luôn biết tiết kiệm từ ngữ. Bạn hãy nhớ đến lời khuyên của nhà văn Mỹ nổi tiếng Mark Twain: "Khi nghi ngờ điều gì, hãy gạt bỏ nó".
Viết một cách thành thật, không gò bó: Hãy viết với tình cảm chân thật và tự nhiên của bạn. Khi viết như vậy, bạn đã truyền những rung cảm của bạn cho người đọc và từng câu văn của bạn sẽ có một sức sống mãnh liệt.
Viết một cách độc đáo: Đừng thả mình trong những câu văn sáo rỗng, dễ dãi. Hãy viết với ngôn ngữ của bạn dành cho mối quan hệ duy nhất của các bạn.
Chân thật: Sự thành thật là nền tảng của mối quan hệ yêu đương. Bạn hãy thành thật khi diễn tả tình yêu của bạn trên những trang giấy. Điều này có nghĩa là bạn phải biết học cách nhận ra những cảm giác sâu sắc nhất của bạn và diễn đạt chúng một cách tự do.
Nếu những lời nói yêu đương có giá trị một thì những câu văn yêu đương còn có giá trị gấp nhiều lần. Bởi vì khi đó, người viết thư và đọc thư có thể đọc đi đọc lại nhiều lần.
Sau đây bạn sẽ được chúng tôi giới thiệu một số mẫu viết thư tình thông dụng nhất.
Mẫu 1:
Chủ đề: Lần gặp gỡ đầu tiên
Lời chào (Tên người nhận)
Chợt nghĩ đến em, anh bèn viết lá thư ngắn này để nói với em rằng anh rất thích như thế nào khi được gặp em tại (một nơi nào đó). Anh không thể nhớ được là mình đã có một thời gian thú vị đến dường nào. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và và chính em đã tạo cho anh cảm giác bớt e ngại trong lúc tâm sự cùng em. Anh thật khó có thể nhận biết được điều gì đã ở em đã cuốn hút chính bản thân anh. Anh cho rằng có thể đó là sự tổng hợp của tất cả những yếu tố như cách nói chuyện khôi hài, cá tính đầy quyến rũ và ngoại hình trông thật hấp dẫn. Và cho dù mọi chuyện diễn ra như thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy được sự hiện hữu của những yếu tố đó trong chính bản thân em. Em có thể gọi đó là một tính chất huyền bí nào đó hoặc hay hơn thế nữa, hoặc cũng có thể đó chính là khả năng mà chúng ta cùng ở trong một độ dài bước sóng.
Em thân yêu, anh thực sự hy vọng rằng lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta sẽ không phải là lần gặp gỡ cuối cùng, bởi vì mỗi khi được ở bên em, anh cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt tiềm ẩn bên trong tâm hồn anh. Anh rất muốn tạo cơ hội phát triển cho mối quan hệ tình bạn giữa hai chúng ta.
Thật đáng tiếc, đã đến lúc anh phải dừng bút ở đây. Chúc em (hoặc tên người nhận) một kỳ nghỉ/ngày nghỉ cuối tuần tuyệt vời, và thành thật hy vọng sớm được gặp em. Khi có thời gian rảnh rỗi, em hãy viết thư hoặc gọi điện cho anh và nói cho anh biết những suy nghĩ của em.
Hãy bảo trọng. Anh rất mong nhận được thư hồi âm của em. Tình yêu vĩnh hằng của em!
Mẫu 2
Chủ đề: Quyết định trao lời yêu thương với người mình yêu
Em yêu,
Những biến cố diễn ra trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi, và chính bản thân anh cũng không đủ khả năng để kiểm soát được chúng. Cũng giống như quy luật vận động của tự nhiên, mặt trời mọc và lặn hàng ngày, thủy triều vẫn vào ra theo lịch trình nhất định, các muà trong năm vẫn luân phiên thay đổi, những loài chim cư trú bay về phương Nam để tìm nơi trú đông và trở lại khi mùa xuân đến và các loài sâu bọ phải tuân thủ chặt chẽ quy luật biến hóa của Tự nhiên để đổi lốt trở thành những chú bướm xinh đẹp muôn màu muôn vẻ.
Tuy nhiên, anh có cảm giác rất tự tin về tiến trình đó bởi vì nhiều thứ khác trong cuộc sống đôi khi thoảng lướt qua cuộc đời của bạn nhưng đồng thời nó cũng gợi cho ta những ký ức tuyệt vời nhất.
Em mến thương, kể từ giây phút chúng ta gặp nhau, anh biết rằng mối quan hệ trên cơ sở tình bạn giữa hai ta sẽ không bao giời bị đổi thay, rất thiêng liêng và vô cùng qúy giá, cũng như anh đã từng lạc quan về qúa trình tiến hóa thành những chú bướm xinh đẹp của loài sâu bọ.
Em yêu, anh tin rằng chúng ta đến với nhau, theo sự sắp xếp và an bài của định mệnh. Ðó là sự hòa hợp của hai tâm hồn đã được định đoạt hạnh phúc và trường tồn. Vì vậy, em thực sự là ngôi sao tỏa sáng của đời anh mang lại ánh sáng cho anh trong thế giới mà sự hiện diện của màu đen bao trùm lên tất cả, và cũng chính em đã trao cho anh hơi ấm nồng nàn khi anh cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Chính em đã mang lại cho anh những hứa hẹn đổi thay, niềm vui trong cuộc sống, sự thư thản trong tâm trí được thể hiện qua tinh thần sẵn sàng chia sẻ và quan tâm của em cũng như khả năng chịu đựng và chính tâm hồn của em là luồng gió mát thổi vào tâm trí đầy căng thẳng và chán chường của anh khi anh buộc phải giải quyết những vấn đề nan giải. Em chính là chú én nhỏ được hóa lốt từ chú bướm Capistrano - một trong những chủng loại bướm qúy giá trong bộ sưu tập của anh, và anh sẽ nuôi dưỡng tình em và yêu em mãi mãi.
Mẫu 3:
Chủ đề: Bộc lộ tình cảm với người mình yêu
Em yêu dấu,
Cũng giống như nhà thơ cần nguồn cảm hứng sáng tác để làm nên tác phẩm kiệt tác,
Anh cần em,...
Cũng như người nghệ sĩ cần đến chủ đề cho tác phẩm nghệ thuật của mình,
Anh rất cần có em....
Cũng như thầy giáo luôn muốn các học trò của mình là những người trưởng thành và tiến bộ,
Anh rất cần có em...
Cũng giống như người nhạc sĩ cần có chủ đề để tạo một bản nhạc giao hưởng du dương lưu truyền muôn thưở.
Anh rất cần em...
Bởi vì nếu thiếu vắng em, cuộc sống anh thực sự không còn nguồn cảm hứng, chẳng có tác phẩm nghệ thuật nào có thể thỏa mãn được ánh nhãn quan của anh, và chẳng còn ai được xem là vĩ nhân để anh khâm phục và tôn kính, và cũng chẳng có bản nhạc du dương nào có thể ru ngủ được thời gian vô giá của lòng anh. Cuộc sống của anh chỉ tồn tại một màu xám đục chứ chẳng phải là thứ ánh sáng huyền diệu muôn màu muôn vẻ và anh sẽ chẳng còn là chính mình nữa.
Trước đây, anh chưa từng sử dụng những lời lẽ chuẩn mực nhất để bộc lộ tình cảm mà anh đã dành cho em, và những tình cảm thầm kín nhất mãi vẫn được khóa chặt trong thâm tâm sâu thẳm của trái tim anh. Và chẳng còn gì hơn qua lá thư này, anh muốn thổ lộ với em (hoặc tên người nhận) tình yêu thầm kín và sự hy sinh vĩnh hằng mà anh chỉ dành riêng cho em.
Yêu em mãi!
Mẫu 4:
Chủ đề: Tình yêu chân thật
Em yêu dấu của lòng anh
Em chẳng bao giờ biết được ý nghĩ quan trọng việc anh buộc phải thổ lộ với em rằng em và tình yêu của em đối với anh thật ý nghĩa đến dường nào. Anh ao ước có thể tự mình nói với em điều đó trong trong vòng tay siết chặt và được đắm đuối nhìn vào đôi mắt em. Tuy nhiên, bởi vì khoảng cách giữa em và anh hiện rất xa nhau, nên anh chỉ có thể thổ lộ tình cảm mà anh dành cho em với những lời lẽ nồng nàn được sử dụng trong thư.
Em mến thương, cũng như em, anh lấy làm tiếc khi chúng mình buộc phải sống xa nhau trong một thời gian dài như vậy. Anh biết thật khó cho anh cũng như đối với em khi phải sống cách xa nhau trong một thời gian dài như vậy. Cuộc đời dường như đã tạo nên mọi thử thách đối với chuyện tình của hai ta, và điều quan trọng hơn chính nó cũng đã góp phần tôi luyện tình yêu và sự hy sinh cho nhau của tình yêu đôi lứa. Hơn tất cả, người đời không phải không hợp lý khi cho rằng tình yêu chân thật là tình yêu biên giới, vô hình và có thể vượt qua mọi nghịch cảnh. Qủa thật theo tâm niệm của anh, nếu chuyện tình lứa đôi trải quan thử thách, gian truân, và trắc trở để rồi chứng thị được giá trị đích thức của tình yêu thì tình yêu đó càng mãnh liệt hơn.
Em yêu, tình yêu của chúng ta đã trải qua nhiều thử thách, và anh hoàn toàn tin tưởng rằng những gì anh suy luận hoàn toàn hợp lý bởi vì khi phải sống xa em trong một thời gian càng lâu như vậy, anh lại rất muốn được ở gần gũi em hơn. Em chính là Nữ hoàng đầy quyến rũ của lòng anh và anh là Hoàng tử đầyquyền uy và sẵn sàng hy sinh cho Nữ hoàng. Anh nghĩ về em, và những ký ức về em luôn hiện về trong sâu thẳm tâm trí anh, và anh chân thành cầu mong cho ngày hội ngộ của hai chúng ta sẽ diễn ra trong thời gian không xa.
Từ đây cho đến ngày đó, anh gởi đến em qua hàng dặm đường, tình yêu thủy chung, vòng tay ôm nồng ấm và nụ hôn say đắm nhất của anh.
Mãi vẫn yêu em.
Mẫu 5:
Chủ đề: Tình yêu trọn vẹn
Em yêu,
Trong một thời gian dài, anh chẳng hề chịu trách nhiệm đối với ai, không phải trả lời bất kỳ ai cũng như chẳng cam kết đối với ai ngoại trừ đối với chính bản thân anh. Trong suốt cuộc đời của mình, anh đã xem xét thế giới hiện hữu quanh mình và thành thật tin tưởng rằng mình đang sống một cuộc đời trọn vẹn và đầy đủ ý nghĩa nhất. Thế rồi đột nhiên em bước vào cuộc đời anh, và anh đã nhận thấy rằng mình đã tự lừa dối chính mình.
Em thương yêu, anh là người đàn ông không được hoàn hảo và đang đi tìm một điều gì trọn vẹn. Anh đã nhận thấy rằng cuộc đời anh không phải là tất cả như anh lầm tưởng. Thực sự, nó thiếu rất nhiều điều trong đó có cả nhân tố tình yêu. Bây giờ, anh đã nhận thấy rằng tình yêu và những gì đi kèm theo nó có thể giúp người ta làm cho cuộc sống có ý nghĩ đầy đủ hơn.
Em yêu, em chính là người mà đôi khi anh phải gục ngã trong vô vọng và anh cũng chẳng thể dấu được tình cảm của anh dành cho em. Qủa thật, anh chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể thốt ra được những lời này, chúng tìm cách thoát khỏi anh mà không cần chút nỗ lực nào cả, đầy vẻ thành khẩn và chân thành. Anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể cho anh biết cuộc đời anh trở nên nông cạn như thế nào. Cuối cùng anh sẽ có cơ hội để làm cho nó trở nên sâu thẳm và đầy đủ ý nghĩa hơn.
Anh chỉ muốn thổ lộ điều này với em thôi, nhưng anh biết rằng bản thân anh không diển tả chính xác những gì anh muốn nói. Thay vào đó, anh chỉ có thể diễn đạt qua thư. Vui lòng gọi điện cho anh sau khi em đã xem xong thư và chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện đầy thú vị em nhé !
Từ đây đến lúc nhận được thư em, anh vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào em cả tinh thần lẫn thể xác.

Việt Báo (Theo_24h)

Lá thư tình của chàng trai



Đây là lá thư tình của một chàng trai. Bố của cô gái không tán thành mối quan hệ của 2 người và ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt. Buồn....tuyệt vọng.....Chàng trai quyết định gửi cho cô bạn gái lá thư chia tay này :

1.Tình yêu tuyệt vời anh dành cho em
2. Đã không còn nữa. Và anh thấy sự chán ngấy với em
3. Ngày một nhiều thêm. Khi chúng ta gặp nhau
4. Anh thậm chí chẳng quan tâm tới khuôn mặt em đâu.
5. Điều duy nhất anh muốn là
6. Ngắm nhìn những cô gái khác. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
7. Kết hôn với em. Buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta
8. Thật tẻ nhạt và nó chẳng hề
9. Làm anh chờ đợi gặp em nhiều hơn nữa
10. Em chỉ biết nghĩ cho mình em thôi.
11. Nếu chúng ta kết hôn, anh cảm nhận được
12. Cuộc sống sẽ trở nên đầy bất ổn. Và anh sẽ không tìm thấy
13. Niềm đam mê khi ta chung sống. Anh có một trái tim
14. Nhưng chắc chắn không phải
15. Để dâng hiến cho em. Chỉ mình em trên thế gian này mới
16. Thât ích kỉ và ngốc nghếch, vậy nên em chẳng
17. Có khả năng ôm trọn trái tim anh
18. Anh thật sự muốn em hiểu rằng
19. Những điều anh nói là sự thật. Em sẽ giúp anh rất nhiều nếu em
20. Hiểu được tình yêu của chúng ta đã kết thúc. Đừng cố gắng
21. Trả lời anh. Lá thư này toàn những điều
22. Anh không hề mong muốn. Em đừng nghĩ viển vông
23. Về tình yêu thật sự với anh. Thôi chào em. Hãy tin lời anh nói.
24. Anh không thể quan tâm tới em nhiều hơn đâu. Và xin em đừng nghĩ rằng :
25. Anh vẫn sẽ mãi là người yêu em.

Thật là một bức thư quá tồi phải không? Tuy vậy, cuối thư chàng trai chỉ yêu cầu cô gái đọc những dòng thư lẻ. Bạn thử đọc lại một lần nữa xem, bảo đảm sẽ rất thú vị đấy! Và bạn cũng đoán được thái độ của người bạn gái kia chứ?
 

Bức thư tình không gửi!

Đã lâu lắm rồi em không viết những dòng cảm xúc của mình, chỉ đơn giản vì em không muốn hay nói chính xác hơn là em không dám đối mặt với điều đó...
Em quen anh như thế nào nhỉ? Thật tình cờ phải không anh? Vì một bài báo vu vơ duy nhất của em trên báo TNTP cách đây gần 10 năm... Vì một sự nhầm lẫn ngây thơ của một người bạn cũ của anh mà em đã quen anh... Cô ấy đã viết thư làm quen em, cô ấy đã nhờ em tìm lại liên lạc với anh vì cô ấy nghĩ em cũng ở tỉnh Yên Bái nhưng thực ra em chỉ ở xã Yên Bái mà thôi...
Vì tò mò, chỉ với một chút thông tin mà cô ấy cho em đã gửi đi một lá thư thật bí ẩn và kí tên chỉ là bí danh của em, địa chỉ cũng chỉ là bí danh của em... Có thể vì thế nên nó khiến anh tò mò có phải vậy không? Anh đã hồi âm... Anh cũng không tin tưởng vì cái địa chỉ của em "không có bảo hành" mà!
Nhưng thật bất ngờ vì lá thư hồi âm của anh đã đến được tay em (có thể nó đã được phiêu liêu một thời gian trước khi đến được với em). Nó thực sự bất ngờ vì dường như em đã quên hẳn chuyện em gửi đi một lá thư, cảm giác lúc đó thật lạ... Nó như là em vừa nhận được một món quà rất giá trị... hay cảm giác như là em vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp vậy... Đúng là em cũng không diễn tả được...
Đọc thư anh, em cảm thấy anh cũng rất trẻ trung, lời lẽ thú vị... Em đã có ấn tượng ngay từ lần nhận thư đầu tiên ấy... Và cứ như thế, em và anh liên lạc và trở thành bạn của nhau tự lúc nào không biết.

Giờ đây, dù đã cách xa 10 năm nhưng sao em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác của cái tuổi học trò ấy... Nó thật vô tư, trong sáng và đẹp biết bao nhiêu. Em vô tư cứ kể cho anh nghe từ chuyện dưa cà mắm muối, chuyện học hành của em, rồi đến chuyện lớp em, chuyện gia đình em..., thậm chí cả chuyện mấy anh bạn tặng hoa nhân ngày valentine nữa. Có lẽ anh kín đáo hơn em, anh chỉ chia sẻ, chỉ động viên, chỉ ủng hộ em nhưng ít kể về anh, về cuộc sống của anh hơn, chỉ khi em hỏi anh mới trả lời...
Ngày đó, không hiểu sao nhận thư anh em lại vui đến thế nhỉ? Cảm giác cứ như đó là món quà mà thượng đế ban tặng cho em vậy... Nhận thư anh là em phải đọc ngay, không thể để dành đến tối, thế nhưng đến tối lại lôi ra đọc lại... và lại bắt đầu ngồi hồi âm cho anh. Rồi lại hồi hộp chờ đợi hồi âm của anh, trong suốt thời gian đó em cứ lôi thư anh ra đọc đi đọc lại nhiều lần mỗi khi buồn... rồi lại cười một mình... em tin rằng vẫn có anh đang ủng hộ em...
1 năm, 2 năm rồi 3 năm trôi qua, những lá thư của anh không khi nào là cũ, là nhàm chán đối với em... Em và anh vẫn liên lạc đều... Anh giúp em học Anh văn, còn em lại giúp anh học Toán dù chỉ là qua những lá thư... Vậy mà cũng có tác dụng đúng không anh? Những kì thi học kì, kì thi chọn học sinh giỏi hay các kì thi học sinh giỏi em và anh luôn đông viên nhau cùng vượt qua mặc dù kết quả cũng chưa thật tốt.
Thế rồi những tháng ngày học sinh cũng kết thúc, em và anh lại lao vào ôn thi và chuẩn bị cho kì thi ĐH... Thời gian đó anh dường như ngừng viết thư cho em, có lẽ anh đang tập trung cao độ cho kì thi quan trong nhất đời học sinh anh nhỉ? Em thấy một chút hụt hẫng, nhưng em hiểu tất cả...
1 năm, 2 năm rồi 3 năm trôi qua, những lá thư của anh không khi nào là cũ, là nhàm chán đối với em (ảnh minh họa)
Tháng 6, tháng có ngày sinh nhật của em là tháng cao điểm, em đã nghĩ có thể em không nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ anh... nhưng thật bất ngờ... em đã nhận được quà sinh nhật của anh, một món quà cho em thấy sự trân trọng của anh dành cho em... Em thật sự rất vui anh ạ!
Rồi kì thi cũng đến, dù đã rất cố gắng nhưng em đã không hoàn thành tốt bài thi của mình... Em rất buồn, anh đã viết thư, anh đã về quê để thực hiện cái dự định... "thi xong chúng mình sẽ gặp mặt nhau"... nhưng em thì lại đi vào tp HCM chơi để không phải đối mặt với sự thất bại của mình... Vậy là em đã lỡ mất một dịp để gặp mặt anh... Em cũng lười hồi âm cho anh hơn...
Anh vào học thủy sản, còn em học tiếp lớp 13... Cái năm em học lớp 13 ấy anh muốn quan tâm em nhiều hơn, muốn về gặp em nhưng em thì lại từ chối tất cả... Anh có biết cảm giác của em lúc đó không? Giá như anh biết được... Em đã viết cho anh thật nhiều, lần đầu tiên em viết từ "yêu" trong nhật kí, lần đầu tiên em thao thức, lần đầu tiên em gọi điện mà không nói được gì đã cúp máy... Tất cả là dành cho anh. Anh không biết có đúng vậy không?
Em chôn vùi tất cả trong lòng, đến bạn thân em cũng không thể biết, em luôn miệng nói "em và anh chỉ là bạn". Nếu cho em làm lại, em sẽ không làm như thế... Em sẽ gặp anh... để bây giờ em không phải nuối tiếc, không phải ngậm ngùi "uh! Anh chỉ là ảo, không phải là thật trong cuộc sống của mình...".
Em chôn vùi tất cả trong lòng, đến bạn thân em cũng không thể biết (ảnh minh họa)
Thế rồi năm học lớp 13 của em cũng trôi qua... Mọi cơ hội gặp anh đều bị em tước mất... Em không hiểu vì sao mình lại không dám đón nhận tình cảm của anh, có phải vì em không tin anh không nhỉ? Anh nói rằng "anh chỉ yêu mình em thôi", anh nói rằng "tình yêu a dành cho e là mãi mãi"... không hiểu sao em lại không tin nhỉ? Em cũng mến a đấy thôi nhưng sao khi ấy em lại phủ nhận nhỉ? Anh có biết không? Lúc đó em ước gì có thể làm khác, lúc đó em ước gì có thể ra HN học... Nhưng em không dám tự quyết định vì em đã rất sợ sự thất bại, em sợ phải đối mặt với sự thất bại ấy...
Em quyết định vào Nam, em nói với anh rằng "chúng mình chỉ có duyên quen biết nhưng lại không có duyên gặp gỡ...", em đã nói với anh rằng "em và anh sẽ mãi là bạn thân của nhau nhé!"... Em đã cố gắng để nghĩ rằng em ra đi đồng nghĩa với việc anh không có thật trên đời...
Nhưng thật trớ trêu... Khi đi xa thì nỗi nhớ anh càng day dứt em hơn. Vào học SP nhưng sao em lại thấy trống vắng đến thế nhỉ? Lúc nào em cũng muốn ra quán net, lúc nào em cũng muốn nói chuyện với anh... Nhưng hình như anh bắt đầu lãng tránh em, em nhận thấy điều đó... Em đã viết cho anh rất nhiều... viết cho anh nhưng chỉ có em mới có thể đọc... Hình như anh cũng cảm nhận thấy điều đó vì nhiều lần nói chuyện em đã không thể che giấu cảm xúc... Nhưng anh thì đã thay đổi... Có phải lúc đó anh đã có người yêu???
Nhưng thật trớ trêu... Khi đi xa thì nỗi nhớ anh càng day dứt em hơn (ảnh minh họa)
Năm nhất ĐH thật khó khăn đối với em, tất cả những gì xui xẻo nhất đều đến với em trong năm đó... Kể cả anh cũng quay lưng lại với em... Anh nhẫn tâm nói với em rằng "anh xin lỗi!", rằng "tất cả những gì anh nói với em đều là nói dối...", rằng "mối tình đầu của anh là một người con gái học cùng với anh..". Anh có biết lúc đó em ghét anh như thế nào không? Tự nhiên em thấy anh kiêu căng đến thế, một chút tự trọng trong lòng đã không cho phép em gục ngã, em đã rất giận anh... Em đã định cạch mặt không nói chuyện với anh nữa...
Vậy mà em đã không làm được anh ạ! Lúc đó em ước "giá như anh đừng phũ phàng như thế", giá như anh nói "lúc đó đúng là anh có thích em, nhưng chỉ là thích trẻ con thôi, giờ mới là yêu thực sự..", nếu thế có lẽ em sẽ bớt thấy đau hơn... Em không thể biết được sự thật nhưng em cũng đoán được phần nào suy nghĩ của anh, em đâu phải là đứa không biết nghĩ đâu anh nhỉ?
Con tim em thật yếu mềm, em cũng không hiểu vì sao mình có thể tha thứ, bỏ qua cho anh dễ dàng đến vậy. Em đóng vai trò như một người bạn của anh... Có lẽ lí do chính là vì em luôn muốn biết anh sống thế nào, em không muốn anh phải một chút khó xử... Em thấy mình cũng thật tức cười anh ạ!
4 năm học ĐH cũng trôi qua thật nhanh, em và anh lại nói chuyện với nhau như ngày xưa nhưng không còn được vô tư như trước... Em và anh nói chuyện với nhau khách sáo hơn, em biết, em hiểu em chỉ là bạn, một người bạn phương a của anh...
Giá mà anh biết được em đã vui như thế nào khi mỗi lần online lại thấy đèn nick anh sáng! Giá mà anh biết được em đã bật khóc khi một lần vào blog của anh nhưng không thấy anh nhắc tới tên em dù chỉ một lần... trong khi anh đã nhắc tới rất rất nhiều cái tên khác. Vậy mà anh vẫn nói rằng "em là người bạn gái tốt nhất của anh", chỉ nói cho em nghe còn trong blog chẳng hề đụng đến tên em... Còn nỗi buồn nào hơn nữa hỡi anh???
Em cứ như thế, đi bên cuộc đời anh như một chiếc bóng (ảnh minh họa)
Em cứ như thế, đi bên cuộc đời anh như một chiếc bóng... Không biết anh có biết không nhỉ? Bây giờ khi em đã đi làm được 2 năm, hình ảnh của anh trong em vẫn như thế... Một ngàn lần em tự nói với mình rằng "mày thật ngốc, anh chỉ là ảo, không phải là thật trong cuộc sống của mày", một ngàn lần em tự cười chính mình rằng "trên đời này còn có người nào ngốc hơn mày không nhỉ?". Em không hiểu, tại sao lại không thể yêu ai hơn anh cơ chứ?
Anh! Em muốn kết thúc cuộc tình thầm kín này tại đây, em biết "một ngàn năm nữa" anh cũng không thể biết, anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những suy nghĩ này của em đúng không anh?
Nếu có thể làm lại thì em sẽ không làm như thế! Em sẽ sống hết mình hơn, em sẽ yêu... Yêu để bây giờ không phải hối tiếc vì mình vẫn chưa một lần được yêu theo đúng nghĩa... Yêu để bây giờ em không phải ngậm ngùi ngồi đây, xa cách, vô cảm với những tin nhắn nhớ nhung của những người khác dành cho em...
Giá như em xinh đẹp hơn, giá như em giỏi giang hơn, giá như em không phải lo lắng vì... thì nhất định em sẽ nói với anh rằng "Anh! Em yêu anh! Em thực sự rất yêu anh!". Nhưng đó chỉ là giá như mà thôi, hiện thực không phải như thế! Em luôn biết sống với hiện tại anh ạ!
Anh! Có lẽ đây sẽ là lá thư cuối cùng em viết cho anh, lá thư không gửi cho chính chủ... Em sẽ phải kết thúc tất cả... Em sẽ đón nhận một tình cảm khác, em sẽ phải lấy chồng... Anh ah! "một ngàn năm nữa"... Xin hẹn anh kiếp sau... Còn kiếp này, có lẽ em chỉ yêu anh đến thế thôi... Anh ah! Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé! Hãy sống hạnh phúc hơn em anh nhé!
Dù ở phương trời nào em cũng mong anh hanh phúc! Vĩnh biệt tình yêu của em!

Người dưng gửi anh!



  "Ở cuối con đường nhỏ, mang tên chờ đợi cũng là nơi bắt đầu của con đường lớn mang tên hạnh phúc"... điều đó có phải không anh?

Em biết rằng, chẳng bao giờ anh đủ can đảm để trả lời em, em quá ngu ngốc khi chờ đợi một điều quá đỗi xa xôi phải không? Em đã học được rất nhiều bài học từ cuộc đời về sự "Chờ đợi", nhưng em không tránh khỏi sự yếu đuối của đàn bà, là khi yêu người ta tin người mình yêu như con chiên ngoan đạo tin vào Chúa, và mãi mãi người ta cứ chờ như vậy.
Bài học đầu tiên em học từ mẹ khi em tròn 16 tuổi, mười năm chờ đợi người ấy trong chiến tranh, để rồi ngày chiến thắng người ấy trở về đem niềm vui chiến thắng, vinh quang cho dân tộc. Còn mẹ nhận được gì anh biết không, mẹ chưa kịp nở một nụ cười sau mười năm đằng đẵng chờ đợi, đã thấy đôi mắt của người đàn bà xa lạ nép sau lưng người ấy len lén nhìn mẹ, em đã khóc khi nghe mẹ kể lại.
Và rồi một ngày kia em quen cô gái ấy. Cô yêu hắn, trao cho hắn tất cả để rồi ba lần cô có thai, hắn đều nịnh cô bỏ đi, chỉ với lí do hắn chưa "Công thành danh toại" nên chưa thể cưới cô lúc này, và lần thứ tư cô có thai, giờ đây cô không còn niềm tin để chờ đợi hắn nữa, cô thúc dục nhưng hắn trả lời "Tác phẩm đó không phải của tôi". Lúc này thì cô có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi, nếu cô bỏ đứa bé đi thì cơ hội làm mẹ của cô coi như hết, mà để lại danh dự của cô với mọi người và nhất là đám học trò của cô. Cuộc đời cô sẽ ra sao đây???
Người dưng gửi anh!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, thu tinh
Anh vẫn xa như một miền cổ tích lạ, ở đó không có em, không tình yêu và nỗi nhớ... (Ảnh minh họa)
Em không thể giả vờ rằng em quá ngây thơ để không biết được điều đó, nhưng rồi yêu anh, em vẫn chờ đợi anh như mẹ chờ đợi người ấy, như bao cô gái khác đang từng ngày chờ đợi người yêu của mình với hi vọng và những niềm tin. Nhưng rốt cục kẻ cô đơn vẫn là em, anh vẫn xa như một miền cổ tích lạ, ở đó không có em, không tình yêu và nỗi nhớ...
Có bao giờ anh ngoảnh đầu nhìn lại, một lần thôi em và mùa thu. Anh ơi "Trò chơi thì giả dối mà nỗi đau lại là có thật". Giờ đây giảng đường chỉ còn mình em và kỉ niệm, sẽ không còn ai đèo em lang thang trong những cơn mưa chiều xứ Huế, nhịp Tràng Tiền vẫn tấp nập người qua, sông Hương yên bình trôi chảy, em vẫn là con của mẹ, mẹ luôn dạy em rằng phải biết sống như cây Xương Rồng, luôn vươn mình trên xa mạc đi tìm dòng nước ngọt - dòng nước của sự sống và niềm kiêu hãnh.
Chúc anh an lành và hạnh phúc...
Người dưng!!!

bức thư tình thứ nhất

Gửi người con gái anh yêu!

Hà Nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.

Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được,ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.

Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card.

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con cún con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 đứa bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".

Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.

Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con ch.ó vàng ...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.

Hôn em như cún con hôn mèo con!

Hối tiếc muộn màng của người ra đi

anh !
có lẽ giờ đây anh biết em đã đi xa và sẽ ko bao giờ trở về với anh nữa. làm sao em có thể trở về bên anh được trong khi em đả ở rất xa..rất xa-một đất nước xa lạ và bây giờ em là của người ta rồi.em là người tàn nhẩn va phủ phàng quá đúng ko anh :ngày ấy ở gần anh chưa lúc nào em đối sử cho anh vui ,ý kiến bao giờ cũng trái ngược với anh ko biết điều đó đúng hay sai nhưng anh cũng bão em đúng vì anh thương em mà.em biết anh thương em nhiều lắm ko như bao người con trai khác thay bồ như thay áo , điều đó chứng tỏ anh quen em ba bốn năm trời mà ko quen với một người con gái khac.anh tốt thế đấy mà em vẩn ko chịu làm bạn gái của anh ma chỉ có thể là bạn,em ko chấp nhận quen anh mà lại có thể quen nhiều người con trai khác.em cũng 4 là đứa con gái thay bồ như thay áo,ching1 anh cũng biết điều đó vậy mà anh ko ghét bỏ em ngược lại anh vẩn quan tâm lo lắng cho em.chúng bạn nó thấy như vậy nó tức em lắm ,bọn nó cứ bảo tại sao anh thương va lo lắng em như thế mà em ko chịu làm bạn gái của anh.có nhiều lần anh quá thương em đến nổi anh phải quỳ năn nỉ xin em làm bạn gái anh nhưng em vẩn ko thể mặt dù em cũng tội nghiệp anh lắm.em quá tàn nhẩn chính bản thân em cũng tự thú nhận điều đó ,tuy vậy có những lúc đi chơi em với anh chúng mình lại bàn tính đến chuyện vợ chồng vi em đả từng nói với anh rằng “hiện tại em ko thể là bạn gái của anh được còn chuyên vợ chồng là chuyện mai sau, nếu mính có duyên có nợ thì mình sẽ là của nhau thôi anh đùng sơ mất”.anh là người con trai tốt vậy đó mà em phụ bỏ ra đi ko một lời từ giả,em vừa là đứa con gái tàn nhẩn va phủ phàng.làm sao em có thể gặp từ giả anh được anh có biết vì sao ko…..vì gặp lại anh có lẻ em se ko ra đi đươc.nếu bây giờ anh đả biết tin đó thì hảy tha lổi và hảy hiểu cho em nhe anh ,thật lòng em ko muốn phủ phàng tình anh đâu nhưng vì gia đình em phải chắp nhận ra đi.có lẽ anh mãi mãi chẳng biết điều này đâu,anh biết tai sao em có thể quen người khác mà ko quen anh ko vì em sợ mất anh đó vì em ko thề quen ai lâu được thà là bạn bè em có thể giử anh là của em. và em còn nghỉ mai này sẻ là vợ của anh nửa kìa nếu hồi đó mà anh biết điều này có lẻ anh sẻ vui lắm nhỉ.nhưng cuộc đời nó ko cho mình được bên nhau và bắt em mãi mãi xa anh,nhiều khi em nghỉ có le mình có duyên mà ko nợ cho nên mình ko thể là của nhau.anh oi! nếu anh đã biết thì anh đừng trách hờn em anh nhé xin hảy thông va hiễu cho em,em nghỉ ngày đó em đối xử với anh như thế anh còn thương yêu và lo lắng bây giờ có lẻ anh sẽ ko trách hờn em đâu.
bây giờ một mình em nơi phương trời xa xứ lạ cũng ko có vui gì đâu ,mới ban đàu qua đây biết bao nhiêu điều khó khăn v sống bên người ko yêu em lại càng nhớ anh nhiều hơn .phải chi ngày xưa em ko như thế thi có lẽ bây giờ xa nhau thì em sẽ ko ân hận như hiện giờ,em ước gì em sẽ đươc về bên anh em sẽ ko để mất anh và làm anh buồn như xưa đâu.ước mơ thì làm sao có thật tất cả đã an bài mình đành chấp nhận thôi, mai này anh cũng sẽ có một mái ấm gia đình rồi bao lo toan trong cuôc sống thời gian anh sẽ giúp quên em thôi.còn em có lẽ suốt cuộc đời này khó mà quên anh được nhưng em sẽ luôn cầu chúc cho anh trong cuộc sống được nhiếu hạnh phúc và gặp được người yêu và lo lắng cho anh.
em- người con gái đả làm anh đau buồn.

Một Cõi Riêng Mang

Uhm…khóc ah? Thở dài ah? Nuối tiếc ah??
Thôi nào..cười thật to lên đi nó ơi…
1…2..3..!
Cười to? Thoải mái lắm phải không? Hà cớ gì lại cứ phải khổ thế?
Nó ơi, nó có chuyện buồn, nó gặp rắc rối..nó khổ…..Ha ha ha! Nó ngốc quá nó ơi…Xem lại đi..ai làm cho nó khổ nào? Hay chính nó kéo nó vào cái cuộc rượt đuổi mà cả cả người chạy lẫn người đuộit đều là nó??
Nó ơi! Nó có khổ không khi tình yêu nhỏ bé của nó thì ít mà nó đem chia chác thì nhiều? Trái tim chỉ có một mà lại đi đem tặng chẳng tùy nơi..rồi lại xin trái tim vốn đã không phải dành cho mình???
Nó ơi! Nó có khổ không khi nó đang đi trên con đường thật đẹp, thật êm, nó thưởng ngoạn hương hoa và đùa vui không ngớt? Thế rồi một ngày nó mới nhận ra trên con đường ấy..gai nhọn đã vào tận xương nó rồi.Chỉ vì nó thả lòng , nó buông lơi không kiềm chế đôi dây cương mà lẽ ra nó phải nắm thật chắc. Đau ? Nhưng lui không được nữa rồi.
Nó ơi! Nó có khổ không khi nó nhìn vào những đôi mắt cạn mà ngỡ như sâu chứa lắm…nhìn vào con tim trống không mà tưởng ra ngập tràn? Nó mơ mộng ít thôi, muôn nghìn đời nó cứ tìm cớ dõi sương mây như thế với niềm khát khao cháy bỏng..Dấn thân đi mãi mà nào có biết mình đang kiếm trời dưới đất!!!
Nó ơi! Nó có khổ không khi chen chúc trong một cái ngõ chật.Đã thế, cửa đóng kín bưng thì nó lại càng lao tới cho kì được. Bon chen làm gì để rồi lại bị thương hở nó??
Nó tự bảo mình rằng:” Nó mới chỉ tồn tại, mà chưa hề sống. Vì sống là để cảm nhận cuộc sông..nhưng nó nào có thấy cái hay, cái đẹp…chỉ thấy gai nhọn và những vết thưong..Lại một lần nữa đếm đi nào..1…2…3…! Bỏ cái suy nghĩ đó đi…Đừng mong có được tất cả mọi điều để cảm nhận cuộc sống..mà phải hải lòng vì mình đã có được cuộc sống để tận hưởng tất cả mọi điều..
Nếu ước mơ đủ lớn….?
Phải rồi, nó nhiều ước mơ lắm mà…..không lẽ ước mơ còn quá nhỏ? Đừng chỉ có ước mơ mà không bắt tay vài thực hiện như thế chứ.!
Còn chuyện tình cảm của nó??
Về thôi…cho dù nó còn yêu người…cho dù nó đang ở bến bờ vui. Nhưng, đành nhé..đường êm nhưng có ngày gai nhọn sẽ chạm vào tới xương…Cứ mải mê bờ môi, mải mê màu mắt..nồng say khắp muôn trung….
Cứ yêu anh trong giấc mơ ngọt ngào nó nhé!
Nó còn nhiều ước mơ phải không? Nó còn ham chơi lắm phải không? Vậy thì cứ đeo đuổi ước mơ đi, cứ đi tìm thú vui đi..đừng rượt đuổi chính mình nữa..
Tình yêu…nghe người ta nói cũng nhiều, mình nói cũng nhiều..vậy mà..có biết nó là cái gì đâu…
“Hỏi thế gian tình ái là chi?”
Thế gian ơi…tình ái là chi…………..???
Mà biết để làm gì nhỉ..< Life is a flower of which love is the honey..>
~~ Đôi lời cho Mưa Bóng Mây: câu nói của em sẽ mai đúng trong mọi hoàn cảnh < Hiểu? > Và một câu nữa mà em nhớ lắm lắm :’ Sẽ đợi mà….Mưa sẽ đợi mà…vẫn đợi mà..”..Không có em..thì Mưa vẫn cứ đi một mình trên con đường của Mưa mà, phải không? Biết đâu một ngày nào đó, em sẽ là bạn đường??
~~ Đôi lời cho Mr.LTC: Để hiểu nhau, chúng ta phải giống nhau một chút, nhưng để yêu nhau, chúng ta phải khác nhau một chút. Đành vậy….Chia Tay…và Những Ngón Tay Khép Lại….
1….2….3…! Lại cười đi….Cố lên! Không còn những bài viết đem lại niềm vui nữa, không còn một bờ vai để dựa vào….buồn không? một mình đấy….Một Cõi Riềng Mang…
……………….
Sáng rồi…nắng đã lên…đêm tối không còn….Dậy thôi ! ! !

Tình Nghĩa Đôi Ta Chỉ Thế Thôi

Ngày…tháng…năm…
Phương Lan yêu quý !
Có lẽ những dòng này gửi cho Lan đã thật sự muộn màng rồi . Bây giờ chúng mình đã xa nhau thật . Lan ra đi cùng với những niềm vui cuối cùng của tôi . Những ngày tháng cũ thật êm đềm và vui vẻ phải không Lan ? Mặc dù giữa chúng ta đã có những khoảng cách . Tình bạn của chúng ta đã không còn được như trước . Nhưng tôi vẫn cố gắng níu kéo một cách tuyệt vọng cái tình cảm mong manh có thể vỡ bất cứ lúc nào ấy . Có lẽ thật sự khó cho Lan , khi mà Lan cũng phải cố gắng tỏ ra bình thường với tôi . Còn tôi thì đã thất hứa với Lan khi bảo mình sẽ coi Lan như bạn . Quả thật tôi đã cố gắng làm điều đó . Nhưng càng ở bên Lan , tình cảm của tôi dành cho Lan càng thêm sâu đậm . Cho đến một ngày tôi hiểu ra mình đã trao trọn con tim cho Lan .
Có lẽ Lan không biết điều đó . Lan không biết mà phải không ? Hay là trái tim Lan đã chất chứa hình bóng ai rồi nên Lan mới hững hờ với tôi . Bao nhiêu lần ở bên Lan mà sao tôi nghe cay đắng . Những lời nói của Lan vẫn ngọt ngào , ánh mắt Lan vẫn thăm thẳm , đôi môi Lan vẫn quyến rũ chết người nhưng sao giờ đây những lời nói ấy lại toàn là những lời khách sáo , những ánh mắt chỉ là những cái nhìn e ngại , những nụ cười cũng chỉ là giả tạo gượng ép . Lan thật sự đối với tôi như thế sao ? Nếu thế thì , tôi sẽ chấp nhận thế thôi cũng như tôi đã chấp nhận sự thật trong suốt những ngày tháng qua . Tôi không trách Lan đâu , không bao giờ trách Lan điều gì đâu . Suốt đời tôi chỉ là thế , chỉ là kẻ đứng sau Lan , âm thầm quan tâm , giúp đỡ cho Lan thôi . Lan đừng áy náy nhé . Tôi biết Lan hay áy náy vì những sự quan tâm của tôi lắm , nhưng mà Lan mặc kệ tôi đi . Tôi sẽ mãi là kẻ khờ khạo , muôn đời ngồi đây để chờ một bóng hình ảo tưởng . Dòng nhạc Ngô Thụy Miên đang chảy trong trái tim ngu si của tôi “dù mai đây , ai đưa em đi đến cuối cuộc đời , dù cho em , em đang tâm xé , xé nát tim tôi , dù có ước , có ước nghìn lời , có trách một đời , cũng đã muộn rồi , tình ơi , dù sao , dù sao đi nữa , tôi vẫn yêu em …” Niệm khúc cuối của tôi đấy .Trái tim tôi thật sự đã khép lại rồi , khép lại mãi mãi với hình ảnh Lan ngự trị . Lời cuối cùng gửi đến Lan nếu như Lan đọc được những dòng này : Tôi yêu Lan , yêu thật lòng , yêu hết lòng ….
Chào Lan , cô bạn nhỏ của tôi …

nơi tình yêu bắt đầu!

SG chợt mưa chợt nắng...!!!
Anh đã đọc đi đọc lại những mail em gửi...rất nhiều cảm giác đến trong anh...vui buồn...sao giống trời SG thế này nhỉ???

Từng kkhắc thời gian trôi đi thì nỗi nhớ mong,mong ước lại trở nên nhói tim...anh rất muốn có em ở bên cạnh anh...trong giấc mơ của mình anh cũng đã mơ ..hoàng hôn đã nhuộm tím những mong nhớ,trông ngóng trong anh...Hoàng hôn ơi!sao nhuộm màu thương nhớ...để anh ngẩn người moi khi lắng nghe tiếng cười khúc khích đáng yêu của em...Anh nhớ em!
Một ngày được tự do_một cảm giác dễ chịu...không còn phải chịu đựng mùi thuốc của bệnh viện...trời ơi một khoảng thời gian chỉ ra vào bệnh viện làm cho một người thấy sợ khi chỉ nghĩ sẽ vào lại một lần nữa.
Rất nhiều dòng suy nghĩ ngược chiều giữa chúng ta trong thời gian vừa qua.uh!ai đó chờ đợi một điều gì ,để họ chờ đợi thì phải cho họ có một thứ gì đó để tin và chờ đợi chứ...không thể là một ảo ảnh để mà tin và chờ đợi được?có một câu nói:hãy cho tôi một điểm tựa,tôi sẽ nhấc cả trái đất lên_đó là một câu nói triết lí về khoa học nhưng anh thấy nó là một triết lí rất gần với tâm tư của con người.Con người sinh ra bản năng cũng đòi cần một điểm tựa cho riêng mình...
...Và vì tình yêu là một điều đặc biệt...
Mỗi người,ai cũng muốn cái Tôi của mình được đối phương hiểu,và chấp nhận như bản thân nó tự có vậy...đôi khi chấp nhận,đôi khi phản đối...bởi mỗi người vốn không ai giống ai!nên chăng ta phải tự chấp nhận như nó đã vốn vậy...???không biết nữa.
.Em biết không?hôm rồi khi nói chuyện với nhau,em bỏ về chỉ còn một mình anh ở lại_một mình ở lại bệnh viện,một mình chơ trọi trước màn hình vô cảm ấy, anh thấy mình cô đơn và trống trải thật nhiều.Lúc ấy,anh chỉ ao ứơc giá như mình chưa từng yêu em,giá như anh chưa từng dành cho em nhiều yêu thương,mong nhớ...anh giận chính mình,anh lại mâu thuẫn với mình....Yêu em _
nhưng những lần tưởng chừng sẽ gặp mặt lại lại bị ngăn trở...tất cả đều tại anh,anh đã tự nghĩ:"phải chăng ôngTrời khéo ghẹo anh đến vậy và liệu em có chịu được sự xa cách liên miên ???"Anh tự an ủi mình,kể lể,thầm thì vỗ về hát ru với trái tim mình bằng những giai điệu ngọt ngào rằng_anh sẽ vượt qua tất cả,anh còn viện dẫn cả những lời có cánh:"sự cản đảm là yêu một ai đó vô điều kiện mà không đòi hỏi được đáp trả lại gì..."
Anh cứ nghĩ rằng mình đã quen với sự xa cách,chia ly trong tình cảm bởi ngay từ nhỏ anh đã xa Ba,anh chỉ có một nửa tình yêu thương trong một gia đình thiếu vắng tiếng nói ấm áp của người Cha.Anh không có ông bà để được thương yêu che chở...Anh đã có thói quen ra biển từ ngày Ba rời xa....Anh thích ngắm biển mỗi buổi bình mình và khi chiều tàn. Mỗi lần ra biển anh đều vẽ trên cát nột dấu hỏi thật lớn.Chỉ để hỏi mình_và không cố gắng tìm câu trả lời...tự tay xây nên những lâu đài cát và nhìn chung sụp đổ khi mỗi con sóng tìm đến bờ...Anh đã khóc thoả thuê trước biển để cảm nhận vị mặn đắng của nước mắt cũng như nước biển...ở trước biển anh cảm nhận được sự bình yên,tâm hồn anh trở nên bình lặng mặc dù nó vẫn như con sóng lặng lẽ vỗ bờ...có lẽ tận sâu thẳm đâu đó trong tâm hồn anh,anh sợ cảm giác vô vọng.Từ ngày yêu em,mỗi lần ra tới biển anh lại ao ước có một lần nào đó_em ở bên anh cùng ngắm những "cảm xúc"của biển...mỗi lần như vậy biển dịu dàng xoa dịu nỗi cô đơn trong anh.
Những lúc chúng mình cãi nhau,anh tức giận nhưng để rồi anh hiểu em đang mệt mỏi vì chờ đợi,những bất ổn của người em yêu...những dấu hỏi về người em yêu...dường như dài bất tận...Có thể vừa vui đó nhưng cũng chợt buồn đó...và anh đã không hiểu được em.
Em biết không?những lúc như vậy anh như thấy mình đang bị kiệt sức hệt như anh đang phải chạy đua,tranh phần thắng thua với một đối thủ vô hình nào đó...Anh trở nên xấu tính bỏ mặc tất cả,nói những lời không phải là của mình.Nhưng để rồi anh lại tthương em nhiều hơn.
Anh đã từng viết cho em,sẽ là bờ vai cho em nhưng thực ra anh cũng mong em sẽ là bờ vai cho anh mỗi lần anh không đứng vững.
Chúng mình đừng giận nhau nữa nghe em?Anh sợ sự im lặng.
Em ah!
Hãy tin rằng ngay cả khi anh ở xa em nhất,anh luôn hướng về em.anh yêu em rất nhiều

_____________________________

Bình yên là gì mà ai cũng thích thế
Bình yên là gì mà ai cũng mong muốn có
Bình yên là gì mà ai cũng muốn san sẻ cho nhau
Bình yên là gì mà nhiều lúc khó kiếm tìm
và...bước chậm lại một chút,ngắm nhìn,mỉm cười,đó có lẽ là Bình yên với ta

Giấc mơ của anh !

Tôi muốn...
Gào lên cho vỡ đất trời
Cho tim ngừng đập, cho đời biến tan
Yêu chi chuốc lấy phũ phàng
Đau thương chất đọng, ngút ngàn vấn vương



Khi em ngồi trong phòng đọc thư anh , em có mở nhạc ko , có gã đàn ông kia ngồi cạnh bên ko , em có đọc cho hắn nghe cùng ko nhỉ? Dù em làm những gì , cũng an tâm , vì có lẻ vào lúc này , anh đã ngồi trên một bờ đá nhìn ra biển khơi mênh mông nghìn trùng. Chắc em sẽ thở phào nhẹ nhỡm vì đã trút được gánh nặng. Không nói là chính xác hơn là cái gánh nặng ấy tự nó rơi ra khỏi đời em. Anh ko nói lời cay đắng mà rất thật lòng , anh chấp nhận làm kẻ thua cuộc. Anh ko cũng ko hề giả vờ cao thượng mà nói rằng anh ra đi để cho em hạnh phúc , vì anh biết em cũng sẽ ko tìm được hạnh phúc nơi người đàn ông ẻo lả đó đâu. Em đang nhầm lẫn giữa sự ẻo lả và dịu dàng , giữa bản chất thật con người và học vị, giữa một tình yêu tự nhiên và sự chinh phục khéo léo. Ồ ko , anh xin lỗi !Tại sao anh lại xen vào sự trọn lựa của em , khi anh đã ra đi và nhận chịu sự cô đơn thuộc về mình , em nhỉ?

Anh cô đơn lắm em ạ ! bởi ngoài em , anh còn biết yêu ai? Bởi anh ko có nhiều ưu điểm như em .Em vô cùng nhan sắc , vô cùng tài hoa , rất thông minh và nhiều chữ nghĩa . Còn anh , chỉ có tình yêu và niềm tin , tình yêu dành cho em , niềm tin đặt vào em . Thế nên , khi em trả lại tình yêu ấy . có lẻ vì nó quá giản đơn mộc mạc , thì niềm tin trong anh cũng rơi vào khoảng ko mất rồi !
Anh đã đi rất xa . Đi cho em , đi vì em đấy ! Chắc em định hỏi anh nói thế là nghĩa gì , phải ko ? Em vô tư lắm , hồn nhiên lắm! Cũng như khi cảm thấy cần thay đổi một tình yêu , cần quên một lời hứa hẹn , em cũng thay đổi , cũng quên một cách vô tư , rất hồn nhiên ! Nhưng anh thì ko ngày mới yêu nhau anh đã hứa tất vả vì em . nên giờ đây sự ra đi của anh là thực hiện lời hứa ấy . Anh đi để em ko cần phải nói dối , ko cần gượng gạo dấu che sự thật với anh làm gì nữa ! Anh biết tất cả rồi em ạ ! Anh biết mình đã gối đầu trên cỏ dại mơ tát cạn dòng sông để vớt ánh trăng vàng , nhưng khi dòng sông đã cạn mới vỡ lẻ ra đó chỉ là bóng trăng , dại khờ làm sao , Suốt 5 năm quen và được em nói lời hứa hẹn , để rồi cuối cùng mới hiểu đó chỉ là ảo ảnh của tình yêu !
Giấc mơ một ngày cưới .là do em hứa đó mà . Anh đã mừng suýt khóc . Anh đã mạnh dạng thưa chuyện với gia đình . Chị em anh ai cũng vui vẻ hài lòng . Thực tế em cũng đã biết rồi , tất cả mọi người trong nhà anh ai cũng quí em , họ tiếp em như một thượng khách mỗi khi em đến . Tội nghiệp anh , Anh đã ôm niềm tin vút cao , ngất ngưỡng tới trời . Anh bay về Tphcm để tiếp tục làm việc những tháng cuối của hộp đồng lao động để có tiền cưới em , đám cưới của chúng mình sẽ thật lớn em nhỉ, như hạnh phúc phúc đang dâng tràn trong lòng anh . Giá rét lạnh căm , việc lớn việc nhỏ , làm đêm làm ngày . gian nan và nhọc nhằn ... Anh chịu đựng được hết . Cứ mỗi đêm nằm thấy em trong tà áo cưới , trắng như tơ trời tha thướt , như tiên nữ , sáng ra anh khỏe lại ngay .Bạn bè ngạc nhiên hỏi ." Mầy bị bệnh gì mà làm việc như trâu dzậy?" Anh cười thầm . Có đúng là trâu cũng tốt , ko cày thì làm sao đồng lúa tình yêu trổ bông được hả em ?
Em biết ko ? đó là những ngày mơ vô cùng đẹp , vô cùng hạnh phúc .Anh muốn khoe tình yêu này cho tất cả tphcm biết là anh yêu em , rằng em là cô gái Việt Nam cực kỳ xinh đẹp , có tâm hồn bình yên như biển chiều , có giọng hát như chim họa mi buổi sáng , em hiền hòa dịu êm , em là lẻ sống của đời anh và quan trọng nhứt là em đã hứa cùng anh ..
Nhưng chỉ còn cơn mộng dữ! Tháng cuối ở đây ko hiểu sao giấc ngủ của anh toàn là mộng dữ. Anh thấy em đi bên người khác , con đường em đi đầy mưa gió , anh đứng lại bên đời bảo bùng . Có khoản ko đầy lốc xoáy chắn giữa hai ta . Anh bất lực . chới với hụt hẫng. Em độc ác lạnh lùng , nỡ nụ cười dao nhọn . Anh chết trên đời anh !Giấc mơ ấy cứ lập đi lập lại nhiều lần, đến nỗi khi ra thăm lại em nghe tin em thay đổi , anh ko còn thấy lạ .
Xong hết rồi em ạ!
Anh định nói vĩnh biệt tình em nhưng nghĩ lại , em có tình gì với anh đâu mà biệt ,. Chỉ là anh nằm mơ trên lời hứa của em thôi mà ! Cái khờ của anh là ở chỗ đó ,nhưng ngay cả bây giờ anh có khôn hơn chút nào đâu . Giống như trò chơi đã xếp sẵn chương trình anh làm sao ko thua cho được !Em chơi quân cờ hứa , anh chọn làm giấc mơ .Quên một lời hứa đâu phải là chuyện khó , nhưng mơ thì ai cản được nó bao giờ . Thế nên bây giờ anh vẫn còn mơ và cũng chẳng biết bao giờ anh mới ko còn mơ giấc mơ ấy nữa .Nên anh chỉ nói "Xong về phần em , hảy coi như em chưa từng hứa gì . Và xong về phần anh , anh chấp nhận đấy chỉ là giấc mơ ko bao giờ trở thành sự thật . Cũng như tình yêu của anh , anh biết sẽ ko bao giờ hết yêu em .
Anh ra đi , mang theo giấc mơ mình . như bài hát "Tiễn Đưa" Làm người ở lại có bao giờ vui " nhưng chuyện chúng mình thì ngược lại em nhỉ ? chỉ mong có ngày nào đó cơn vui lắng xuống , khi con đường em đi có nhiều hạt mưa sa, em hảy dành một chút nhớ về nơi xa xôi này , hình bóng em suốt đời vẫn còn mãi trong giấc mơ của anh ...................!
Tạm biệt tình em
NTH

Người yêu biên phòng

Vốn lãng mạn, yêu văn chương, ưa nhẹ nhàng, sống kín đáo, thích màu tím và hoa phong lan, nó là đứa con gái nhẹ nhàng, hiền dịu và rất dễ thương. Đã có khá nhiều chàng trai theo đuổi nhưng nó chưa đồng ý một ai. Tốt nghiệp trung học phổ thông, nó ra Hà Nội học. Tuy phải xa gia đình, thiếu thốn tình cảm nhưng nó vẫn giữ lòng mình để chưa yêu ai, quyết tâm học xong rồi yêu vẫn chưa muộn.
Thế nhưng chuyện tình cảm không thể nói trước và thay đổi được. Và rồi tình yêu cũng đến với nó thật bất ngờ. Bến xe, nơi các hành khách đến rồi lại đi, và cũng từ bến xe Mỹ Đình, nó đã gặp anh - một người lính biên phòng, trùng hợp là anh lại cùng quê với nó. Quen nhau, tìm hiểu và rồi nó đã yêu anh từ bao giờ nó cũng không biết nữa. Nó yêu những người lính, yêu màu xanh áo lính, yêu những phẩm chất tốt đẹp của anh bộ đội cụ Hồ, vì thế nó lại càng thấy yêu anh hơn. Trường anh và trường nó cách nhau không xa, nhưng cũng không mấy khi được gặp nhau. Nó muốn mình là hậu phương vững chắc cho anh, để anh yên tâm học tập và huấn luyện thật tốt. Yêu người lính thì phải biết chịu đựng, vì thế nên nó không trách gì anh cả, và cũng vì nó đã quen với những lần giải thích của anh - "Lính mà em"...
"Ghét anh ghê chỉ có tài biện hộ
 Để người ta thương nhớ nhiều hơn
Em xa lánh những chiều vui trên phố
Để nhớ người hay nói: lính mà em"...
Người yêu biên phòng, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, thu tinh
Quen nhau, tìm hiểu và rồi nó đã yêu anh từ bao giờ nó cũng không biết nữa... (Ảnh minh họa)
Từ ngày có anh, nó thấy cuộc sống thật hạnh phúc, bao buồn vui được anh chia sẻ, và tin vào con trai chứ không như những gì bạn bè nó thường nói.
Nó và anh sinh ra ở một tỉnh miền Trung, nơi hẹp nhất trên bản đồ hình chữ S, nơi miền quê đầy cát trắng với khí hậu nắng gắt của mùa hè và bao thiên tai lũ lụt... bởi thế anh mang trong mình phẩm chất chịu thương chịu khó. Nhìn anh nó lại càng thấy yêu anh hơn, yêu từ giọng nói, cử chỉ, hành động... nó yêu tất cả con người anh. Nhà anh chỉ cách nhà nó khoảng 3km, nên những lúc về quê, nó lại thấy mình được yêu thương và quan tâm nhiều hơn, tận hưởng sự ấm áp của tình yêu, sự che chở của anh.
Nhưng những ngày tháng hạnh phúc của nó không kéo dài được bao. Quen anh chưa không lâu thì đơn vị anh phải chuyển đi đóng quân nơi khá xa. Tuy vậy, nó vẫn muốn đến gặp anh. Có một lần anh đã nói với nó rằng: "Từ nay em đừng lên đây nữa". "Anh không thích em đến ư? Anh không thích em ư?" - nó nhìn vào mắt anh và khẽ hỏi.
Anh bối rối, lắc đầu: "Anh không muốn em đến đây, con gái đi đường sá xa xôi vất vả, nguy hiểm lắm"
Nhưng nó vẫn bướng bỉnh: "Nếu anh không muốn em đến chỉ vì lo cho em thì em vẫn cứ đến"
- "Yêu lính biên phòng khổ lắm em ạ, em có chịu được không?"
Tại sao tự nhiên anh lại nói với nó điều đó? Phải chăng có lý do hay chuyện gì đó mà nó không biết? Tuy vậy, nó vẫn nói với anh rằng: "Vì yêu anh, khổ cỡ nào em cũng chịu được".
Thế nhưng điều nó suy nghĩ cũng xảy ra. Đêm đấy trời mưa tầm tã, một cơn mưa bất chợt. Mưa day dứt nhỏ từng giọt trên mái hiên, giọt buồn, giọt vui. Nhưng nào ai biết đâu là giọt vui, đâu là giọt buồn? Phải chăng mưa là giọt vui, nước mắt là giọt buồn? Nghe được câu nói "Mình chia tay em nhé" mà tim nó như vỡ vụn. Lý do anh đưa ra là anh phải đứng giữa chữ hiếu và chữ tình. Vậy nó biết phải làm sao đây? Nó không thể bắt anh bỏ chữ hiếu để đến bên nó, nhưng làm sao nó có thể xa anh đây?
Nó khóc, khóc rất nhiều. Nó đã tin tưởng anh, yêu anh đến như vậy, giờ đây nó phải cách xa anh sao? Mối tình đầu của nó sẽ kết thúc như thế này sao?Kết thúc khi tình yêu mới chớm nở và đẹp đẽ như thế này sao? Có lẽ anh cũng đang khó xử lắm, có lẽ anh cũng không vui gì hơn, vậy nó phải làm sao để an ủi anh, để mãi là hậu phương của anh đây?
Người yêu biên phòng, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, thu tinh
Nó thấy mình bình yên, được yêu thương, được che chở dưới đôi cánh tình yêu mà cuộc đời đã đem đến cùng anh cho nó... (Ảnh minh họa)
Số phận có lẽ chỉ đang muốn thử thách 2 người, vì một thời gian sau, anh lại trở về bên nó, anh đã vượt qua khó khăn để tiếp tục yêu thương nó. Phải chăng nó đã đúng khi quen anh, tin anh, rồi yêu anh?
Cảm ơn anh đã đưa bờ vai mạnh mẽ đỡ lấy những khó khăn trong cuộc sống thay nó, để những ngày lo lắng, nặng nề nhất đối với nó đã qua đi. Cảm ơn anh đã luôn là điểm tựa vững chắc cho nó mỗi khi nó gặp những trở ngại trong cuộc sống dù là nhỏ nhất. Nó thấy mình bình yên, được yêu thương, được che chở dưới đôi cánh tình yêu mà cuộc đời đã đem đến cùng anh cho nó.
Càng ngày nó càng thấy yêu anh nhiều hơn, và nó cũng nhận ra một điều rằng không có ai sẽ yêu nó như anh đã và đang yêu, phải không anh?
Nó tôn trọng anh, tôn trọng tình yêu của nó vì nó biết tình yêu đó thật thiêng liêng. Nó biết rằng tình yêu của nó sẽ còn nhiều chông gai phía trước, nhưng nó tin anh và nó sẽ cùng nhau vượt qua.
Chúng mình sẽ là của nhau mãi, anh nhé? Yêu anh, yêu rất nhiều...

Bức thư tỏ tình !

Chuồn chuồn một mình bay lượn mãi
Bạn đời của nó có hiểu thay
Lượn lượn đôi cánh vòng qua trúc
Lòng buồn rười rượi nói sao đây !
Đọc bài thơ em có hiểu phần nào ý của anh không ? Anh rất mong là có , dù chỉ là chút ít . Anh bây giờ như chú chuồn chuồn bay một mình , lòng mang bao điều tâm sự khó nói . Nhưng rồi anh cũng quyết định viết thư này cho em . Mặc dù không biết cảm giác của em ra sao khi đọc bức thư này , có thể là xa cách hơn mọi khi , có thể không bao giờ nói chuyện với anh nữa … dù … dù sẽ có rất nhiều điều sẽ xảy ra mà anh không thể nào biết trước nhưng anh không muốn đời mình phải hối tiếc , anh không muốn đến khi em xa anh rồi thì anh mới cảm thấy hối hận khi … không nói tình cảm này ra !
Em nhảy dù vào trong trái tim anh
Quân đổ bộ vào hàng rào thứ nhất
Trái tim anh là một thằng hèn nhát
Đã đầu hàng ngay phát súng đầu tiên
Ngay từ lân đầu nhìn đôi mắt đấy , đôi mắt có lẽ cũng như bao đôi mắt khác nhưng đôi mắt đó đã mang hết tâm trí của anh đi mất . Thật sự anh không biết tại sao lại vậy , thật sự anh không biết tại sao anh lại có thể thích một người từ cái nhìn bình thường như vậy . Người đời có thể cho đó là duyên số , nhưng anh không tin duyên số , anh chỉ tin vào những gì mình làm và bây giờ anh biết rằng nếu anh không nói tình cảm ra sẽ không có cơ hội nào khác …
Mấy đêm nay mưa to quá , một mình anh ngắm mưa trong đêm lạnh lẽo lòng nhớ đến em , nhớ ra riết , nhớ đến nỗi mà anh không biết dùng từ ngữ nào diễn tả … Có lẽ mấy cơn mưa này đã làm cho anh khẳng định điều trong lòng là anh không thể … thật sự là không thể sống mà không có em bên cạnh . Có lẽ em chưa thể nào tin hết những lời anh nói … Nhưng anh xin em hãy tin dù chỉ là tin trong mơ hồ , chỉ là tin chút ít rồi hãy vì niềm tin đó cho anh một cơ hội , anh xin em một cơ hội chỉ là một cơ hội thôi để anh chứng tỏ tình cảm của mình , để anh cho em thấy anh yêu em nhường nào … Em sẽ không bao giờ hối hận khi đã cho anh một cơ hội … anh dám mang tất cả những gì anh có đánh đổi lấy niềm vui và nụ cười của em … xin hãy tin anh .
Anh sống trong hi vọng … chờ tin em .
Xin hãy suy nghĩ và cho anh cơ hội !!!