Hối tiếc muộn màng của người ra đi

anh !
có lẽ giờ đây anh biết em đã đi xa và sẽ ko bao giờ trở về với anh nữa. làm sao em có thể trở về bên anh được trong khi em đả ở rất xa..rất xa-một đất nước xa lạ và bây giờ em là của người ta rồi.em là người tàn nhẩn va phủ phàng quá đúng ko anh :ngày ấy ở gần anh chưa lúc nào em đối sử cho anh vui ,ý kiến bao giờ cũng trái ngược với anh ko biết điều đó đúng hay sai nhưng anh cũng bão em đúng vì anh thương em mà.em biết anh thương em nhiều lắm ko như bao người con trai khác thay bồ như thay áo , điều đó chứng tỏ anh quen em ba bốn năm trời mà ko quen với một người con gái khac.anh tốt thế đấy mà em vẩn ko chịu làm bạn gái của anh ma chỉ có thể là bạn,em ko chấp nhận quen anh mà lại có thể quen nhiều người con trai khác.em cũng 4 là đứa con gái thay bồ như thay áo,ching1 anh cũng biết điều đó vậy mà anh ko ghét bỏ em ngược lại anh vẩn quan tâm lo lắng cho em.chúng bạn nó thấy như vậy nó tức em lắm ,bọn nó cứ bảo tại sao anh thương va lo lắng em như thế mà em ko chịu làm bạn gái của anh.có nhiều lần anh quá thương em đến nổi anh phải quỳ năn nỉ xin em làm bạn gái anh nhưng em vẩn ko thể mặt dù em cũng tội nghiệp anh lắm.em quá tàn nhẩn chính bản thân em cũng tự thú nhận điều đó ,tuy vậy có những lúc đi chơi em với anh chúng mình lại bàn tính đến chuyện vợ chồng vi em đả từng nói với anh rằng “hiện tại em ko thể là bạn gái của anh được còn chuyên vợ chồng là chuyện mai sau, nếu mính có duyên có nợ thì mình sẽ là của nhau thôi anh đùng sơ mất”.anh là người con trai tốt vậy đó mà em phụ bỏ ra đi ko một lời từ giả,em vừa là đứa con gái tàn nhẩn va phủ phàng.làm sao em có thể gặp từ giả anh được anh có biết vì sao ko…..vì gặp lại anh có lẻ em se ko ra đi đươc.nếu bây giờ anh đả biết tin đó thì hảy tha lổi và hảy hiểu cho em nhe anh ,thật lòng em ko muốn phủ phàng tình anh đâu nhưng vì gia đình em phải chắp nhận ra đi.có lẽ anh mãi mãi chẳng biết điều này đâu,anh biết tai sao em có thể quen người khác mà ko quen anh ko vì em sợ mất anh đó vì em ko thề quen ai lâu được thà là bạn bè em có thể giử anh là của em. và em còn nghỉ mai này sẻ là vợ của anh nửa kìa nếu hồi đó mà anh biết điều này có lẻ anh sẻ vui lắm nhỉ.nhưng cuộc đời nó ko cho mình được bên nhau và bắt em mãi mãi xa anh,nhiều khi em nghỉ có le mình có duyên mà ko nợ cho nên mình ko thể là của nhau.anh oi! nếu anh đã biết thì anh đừng trách hờn em anh nhé xin hảy thông va hiễu cho em,em nghỉ ngày đó em đối xử với anh như thế anh còn thương yêu và lo lắng bây giờ có lẻ anh sẽ ko trách hờn em đâu.
bây giờ một mình em nơi phương trời xa xứ lạ cũng ko có vui gì đâu ,mới ban đàu qua đây biết bao nhiêu điều khó khăn v sống bên người ko yêu em lại càng nhớ anh nhiều hơn .phải chi ngày xưa em ko như thế thi có lẽ bây giờ xa nhau thì em sẽ ko ân hận như hiện giờ,em ước gì em sẽ đươc về bên anh em sẽ ko để mất anh và làm anh buồn như xưa đâu.ước mơ thì làm sao có thật tất cả đã an bài mình đành chấp nhận thôi, mai này anh cũng sẽ có một mái ấm gia đình rồi bao lo toan trong cuôc sống thời gian anh sẽ giúp quên em thôi.còn em có lẽ suốt cuộc đời này khó mà quên anh được nhưng em sẽ luôn cầu chúc cho anh trong cuộc sống được nhiếu hạnh phúc và gặp được người yêu và lo lắng cho anh.
em- người con gái đả làm anh đau buồn.

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))