Showing posts with label tâm sự. Show all posts
Showing posts with label tâm sự. Show all posts

Giới trẻ và mốt chụp ảnh ‘nude’ làm kỷ niệm

“Mình rất muốn lưu lại những hình ảnh đẹp của bản thân khi còn là con gái. Khi lấy chồng có con rồi thì thân hình mình đâu đẹp thế này nữa”, Hoa, 23 tuổi, đưa ra lí do muốn chụp “nude” của mình.
Một ngàn lí do chụp ảnh “nude”
Xã hội càng hiện đại, con người càng có cái nhìn thoáng hơn về mọi vấn đề. Trong đó chụp ảnh nude đang được nhìn thoáng hơn và trở thành một trào lưu đang diễn ra khá mạnh mẽ trong giới trẻ.
Chị Hoa, 23 tuổi, một nhân viên truyền thông tại quận 7, TP HCM đưa ra lí do muốn chụp “nude” của mình : “Mình rất muốn lưu lại những hình ảnh đẹp của bản thân khi còn là con gái. Khi lấy chồng có con rồi thì thân hình mình đâu đẹp thế này nữa”.
Vậy là chị Hoa nhờ một người bạn của mình đã tốt nghiệp khoa nhiếp ảnh trường Đại học Sân khấu điện ảnh thực hiện một bộ ảnh ghi lại cái thời đẹp nhất của mình. Trầy trật gần 2 tháng trời cuối cùng chị cũng thực hiện xong bộ ảnh “nude”.
Còn chị Linh Trang, một nhân viên văn phòng, đưa ra lí do: “ Mình rất thích xem hình “nude” nghệ thuật đặc biệt là ảnh của nghệ sĩ Thái Phiên. Xem miết rồi cũng muốn mình có những tấm ảnh như thế. Mặc dù thân hình mình không đẹp như người mẫu nhưng đấu tranh mãi mình cũng đến studio tin cậy để thực hiện bộ ảnh”.
Không như chị Hoa và chị Trang, Yến Vy, sinh viên Đại học Luật lại có được một bộ hình nude của chính bản thân mình khi làm người mẫu cho một nghệ sĩ nhiếp ảnh.
Giới trẻ đổ xô đi chụp ảnh ‘nude’ làm kỷ niệm
Nhiều bạn trẻ đổ xô đi chụp ảnh “nude” vì muốn lưu giữ thời khắc thanh xuân của mình - (Ảnh minh họa)
Vốn có thân hình cân đối và gương mặt khả ái, Yến Vy được mời chụp ảnh với tiền công khá hậu hĩnh. Ban đầu cô rất ngần ngại nhưng khi được tham gia một buổi chụp hình nude cô thấy rất thú vị nên quyết định làm người mẫu.
Sau khi thực hiện xong bộ ảnh, Yến Vy cho bạn bè của mình xem, ai cũng trầm trồ khen đẹp. Một vài người bạn nhờ Yến Vy giới thiệu để chụp cho mình một bộ hình ưng ý. “Đó thực sự là những hình ảnh nghệ thuật. Hãy thử tượng tượng bạn đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp hình thể của chính mình qua những bức ảnh mà xem, thật tuyệt vời” - Yến Vy hào hứng nói.
Khóc cười vì ảnh “nude”
Có một bộ ảnh chụp chính hình thể của mình tưởng như đơn giản nhưng không phải thế. Bao chuyện dở khóc dở cười xảy ra với những cô gái có việc làm “ táo bạo” này.
Giới trẻ đổ xô đi chụp ảnh ‘nude’ làm kỷ niệm
Ảnh minh họa
Yến Vy có bộ ảnh đẹp nhưng chỉ dám khoe với bạn bè , còn bố mẹ thì cô giấu biệt. Thế nhưng không hiểu sao bố mẹ cô vẫn biết, một mực bắt Vy phải đốt bộ hình đi. Giải thích mãi không được cuối cùng cô đành giấu kín không dám khoe ai nữa và nói dối là bố mẹ đã đốt đi rồi.
So với Vy thì trường hợp của Thanh Hiền, sinh viên Đại học Y Dược đau đầu hơn rất nhiều. Vốn có ý định chụp ảnh “nude” từ lâu, Hiền đến một studio do người quen giới thiệu.
Đến ngày giao hàng, cô được giao bộ ảnh và toàn bộ file mà studio đó đã thực hiện với cam kết miệng là những hình ảnh của cô sẽ được giấu kín. Thế nhưng vài tháng sau cô mới tá hỏa khi thấy hình mình tung lên mạng. Tệ hơn đó là không phải những tấm đẹp, có tính nghệ thuật mà là những tấm chụp bị “hỏng” trong khi thực hiện, trông như những hình ảnh khiêu dâm.
Tới studio nọ để hỏi chuyện thì Hiền nhận được câu trả lời là hoàn toàn không biết! Việc đó làm Hiền rơi vào khủng hoảng một thời gian dài. Đến bây giờ cô vẫn còn cảm giác “gai gai” khi nghĩ về những bức ảnh đó.
Đa số khi thực hiện cho mình một bộ anh “nude”, chủ nhân của nó thường muốn giấu kín cho riêng mình, không ai muốn thiên hạ xem rồi bình luận này nọ. Vì vậy khi chụp ảnh “nude” họ thường chọn cho mình một studio uy tín và nhiếp ảnh gia phải có tay nghề nếu không những bức ảnh đó dễ trông như những bức ảnh khiêu dâm hơn là ảnh nghệ thuật.
Anh Phạm Ngọc Linh, chủ một studo trên đường Hoàng Văn Thụ cho biết: “ Gần đây, rất nhiều bạn trẻ tìm đến chúng tôi để thực hiện ảnh “nude” của bản thân. Đa số qua sự giới thiệu của người quen. Và một nguyên tắc là chúng tôi không bao giờ được để lộ ảnh của khách hàng.”
Giới trẻ đổ xô đi chụp ảnh ‘nude’ làm kỷ niệm
Biết bao câu chuyện cười ra nước mắt cũng xuất phát từ những tấm hình nghệ thuật này - (Ảnh minh họa)
Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Việt, Hội nhiếp ảnh Gia Định cho biết: “Gần đây tôi nhận được rất nhiều yêu cầu của các bạn trẻ muốn thực hiện ảnh nude ghi lại thời xuân xanh của mình. Đó dường như đang trở thành một trào lưu âm thầm chảy trong giới trẻ. Và để thực hiện được một bộ ảnh “nude” thì không hề đơn giản. Đó là một việc yêu cầu người nghệ sĩ phải lao động thực sự nghiêm túc”.
Khác với lí do chụp hình “nude” để lưu giữ lại cái đẹp hoặc thích cái đẹp, nhiều bạn trẻ chụp ảnh “nude” là để chứng tỏ mình cho có “đẳng cấp”. Thay vì lựa chọn cho mình một nghệ sĩ nhiếp ảnh có tay nghề để lột tả hết cái đẹp của hình thể thì những bạn trẻ nằm trong số này lại chỉ cần có một tay máy nghiệp dư và bản thân cứ việc phô thân thể ra dưới ống kính. Và biết bao nhiêu câu chuyện cười chảy nước mắt của các cô gái bỗng một ngày thấy hình ảnh “nude” của mình xuất hiện trên trang…khiêu dâm.
Phú An
Theo Bưu Điện Việt Nam

Sốc khi mẹ đi lấy chồng

Lấy chồng
Cha mẹ tái hôn thường để lại cảm giác tủi thân, lo lắng cho trẻ, do đó, trẻ cần được tiếp cận thông tin này một cách từ từ, tự nhiên. Ảnh:elizabethannedesigns.com.

“Sao mẹ lại làm thế, em mới chỉ gặp ông ấy có vài lần mà mẹ đã nói sẽ tái hôn với ông ấy. Mẹ không nói gì trước đó, không tôn trọng em!”, lời tâm sự của Linh (17 tuổi, Kim Giang, Hà Nội) lẫn trong nước mắt và những tiếng nấc.

Bố mẹ Linh chia tay nhau đã bảy năm, vì bố hay đi công tác xa và có người khác. Một tối, mẹ vào phòng Linh nói chuyện và thông báo quyết định sẽ tái hôn. Vốn quen với bảy năm không có bố, không có người đàn ông nào trong nhà nên bây giờ tưởng tượng đến cảnh tự dưng phải gọi một người lạ hoắc bằng “bố”, cô gái trẻ thấy không thể chấp nhận được.
“Mẹ và bác ấy là bạn thân từ ngày xưa, bác ấy có đến nhà ăn cơm vài lần. Nhưng sau những buổi đó mẹ cũng không nói gì, hay tâm sự về ý định của mẹ, nếu mẹ nói trước đó thì đã khác, mẹ phải hỏi em xem em nghĩ gì chứ!”, Linh ấm ức kể. Cô giận mẹ đến mức cuối tuần vừa rồi đã từ chối không đi ăn cơm với mẹ, không chịu ra khỏi phòng và về nhà không nói với mẹ một câu.
 
Cũng bất ngờ trước quyết định tái hôn của mẹ, Trung (15 tuổi, Khương Trung, Hà Nội) tỏ ra chán chường, đi khỏi nhà suốt ngày và tụ tập quán xá với bạn bè. Thậm chí có buổi tối cậu còn không về nhà, cũng không báo để mẹ phải tất tưởi đi tìm, khóc lóc van xin con về.
“Bố mới mất được 4 năm thế mà mẹ đã định tái hôn với người khác, mẹ không hiểu làm như thế là tổn thương đến em rất nhiều. Không hề báo trước, một ngày mẹ đưa em và em gái đi ăn nhà hàng, ông ấy xuất hiện và nói rằng sẽ tái hôn với mẹ”, Trung kể. Lý do khiến cậu phản ứng mạnh là vì không hiểu và không biết gì về người đàn ông này, sợ ông ta là người không tốt, và hai anh em sẽ khổ.
Ở tuổi 38, mẹ của Trung trông vẫn còn trẻ và Trung hiểu mẹ cần một người đàn ông bên cạnh để đỡ đần cho cuộc sống, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng, suy sụp tinh thần khi chuẩn bị tiếp nhận một người mới trong gia đình.
Khác với hai trường hợp trên, Phương (19 tuổi, Trần Quý Cáp, Hà Nội) dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không tránh khỏi bàng hoàng, tủi thân.
"Khi bố mất vì tai nạn, mẹ đã rất buồn, nhiều khi thấy mẹ khóc một mình em thương lắm, thấy mẹ dựa vào đôi vai nhỏ bé của mình mà thương mẹ, nên mẹ đi lấy chồng cũng vui, mà cũng buồn”, cô gái trẻ tâm sự.
Phương sợ cảnh một người không phải là bố đi lại trong nhà, cùng ăn cơm, và sợ hơn hết là một cuộc sống mới khác hoàn toàn với trước kia. “Mẹ nói nếu kết hôn, thì hai mẹ con sẽ chuyển đến nhà của bác ấy ở. Thế là cái gì cũng xa lạ, và cái gì cũng không phải là của mình!”, cô lo lắng nói.
Từng rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quyết định tái hôn, chị Hương (42 tuổi, Nguyễn Phong Sắc, Hà Nội) tâm sự về phản ứng của con gái mình:“Con bé chỉ ngồi lặng im, nó cười nhưng mấy ngày sau đó thì thấy ít nói cười hẳn, không trách móc, không phản đối. Cứ thu mình trong phòng, làm gì cũng lâu hơn bình thường, ăn một bữa cơm mà tôi thấy nặng nề như hàng tiếng đồng hồ. Lúc đó nếu bỏ ý định tái giá để con bé vui vẻ như bình thường thì cũng bằng lòng”.
Chị Hương đã đưa con gái thoát khỏi tình trạng đó bằng cách cùng con đi chơi và dành nhiều thời gian tâm sự với con. “Thường thì trẻ rất nhạy cảm, đối với con bé mẹ đang là tất cả, bỗng dựng bị san sẻ với người khác, chúng thấy dễ bị tổn thương, tủi thân”, và chị tâm niệm phải giúp con vượt qua cú sốc tinh thần. Sau hơn 4 tháng từ ngày thông báo với con gái quyết định quan trọng, đám cưới của chị đã được tổ chức trong nụ cười tươi tắn của con.
Trên thực tế, không ít bạn trẻ đã gọi điện đến các tổng đài tư vấn để tâm sự về chuyện mẹ (cha) tái giá. Cũng rất nhiều bà mẹ đã gọi điện đến xin lời khuyên trước những phản ứng tâm lý và hành động bất ngờ của con.
Bà Nguyễn Bích Hiền, Trung tâm tư vấn tâm lý Hà Nội đưa ra giải pháp: Trước tiên mẹ (cha) hãy cho con làm quen với người mình định tái giá theo những cách tự nhiên nhất như: Đi chơi, đi ăn uống cuối tuần với một nhóm bạn bè, hãy để ý và tạo ấn tượng tốt cho trẻ để chúng tự cảm nhận được mọi thứ và do đó sẽ hạn chế nhưng phản ứng đáng tiếc khi nghe tin chính thức.
"Trẻ nhận thức được sự thay đổi cuộc sống và trong tâm thức chúng thấy nhiều mối lo sợ và bất ổn, đây là một quyết định quan trọng của cuộc đời vì vậy người lớn hãy xây một cái cầu thang tâm lý theo từng bậc một, dần dần và tuyệt đối không được vội vàng", bà Hiền nói.
Ông Nguyễn Hồi Loan (giảng viên khoa tâm lý, ĐH Khoa Học Xã Hôi & Nhân Văn) thì đưa ra nhận định: Hiện nay trên thế giới cứ 100 cặp kết hôn thì có gần 50 cặp ly hôn và trong số đó có 50% số người có quyết định tái hôn. Nên việc có cha mẹ tái hôn không phải là điều quá xa lạ và dị thường. Việc các em có phản ứng tâm lý gay gắt hay trầm cảm là tâm lý thông thường. Nhưng hãy đặt mình vào vị trí của người lớn, ai cũng có quyền được có một gia đình, các em cần có một gia đình riêng nhỏ bé. Khi đưa ra quyết định tái hôn chắc chắn bố hoặc mẹ đã phải suy nghĩ rất kỹ, vì thế các bạn trẻ hãy tự mình cứu bản thân khỏi tâm trạng u uất và ủng hộ quyết định đó.
Đồng Phương Thảo

Anh ơi, có phải con người là đáng sợ nhất?

Đã có lúc anh sợ thời gian làm em thay đổi, vậy mà giờ, anh chỉ nói một câu: “Thời gian sẽ chôn vùi tất cả!”. Một câu nói làm những gì anh từng viết trở nên thật buồn cười - cười ra nước mắt. Con người là đáng sợ nhất.
Anh ơi, con người là đáng sợ nhất!
Ảnh minh họa
4 năm yêu nhau chưa bao giờ em nghĩ chúng mình sẽ có lúc thực sự chia tay, bởi em không thể đếm hết được mình chia tay đã bao nhiêu lần!? Và sau những lần quay lại, tình cảm chúng mình lại càng khăng khít hơn, lời anh hứa càng chất đầy thêm trong em…
Đúng thật là trong tình yêu không thể biết trước điều gì. Lúc đầu ngọt ngào bao nhiêu thì sau này lại muôn vàn cay đắng. Thời gian anh yêu thương em đến bỏ rơi em chỉ trong vài câu nói đơn giản, không một lý do chính đáng, không một giải thích vì sao, kể cả một lần nói chuyện tử tế… Con người là đáng sợ nhất!
Qua những lần tình cờ xem điện thoại anh, em biết anh đã có một người khách nữa ngoài em. Nói thì "sến" nhưng thật tình tim em rỉ máu, nước mắt không ngừng chảy vì quá đau lòng, bởi có nằm mơ em cũng không nghĩ ra viễn cảnh tồi tệ này. Con người là đáng sợ nhất.
Tưởng tượng thử, trong gần hai tháng, anh vừa yêu thương em, vừa cầu xin tình yêu ở một người khác mà em không hề hay biết. Không phải em vô tâm anh ơi, mà vì em quá tin anh. Anh đã làm em tin tưởng tuyệt đối, nên lúc biết được sự thật em như rớt xuống vực thẳm, đầu tê buốt, tim nhói trong lồng ngực, ruột gan quặn thắt…
Anh bỏ rơi em một cách vô tình, thản nhiên, vui vẻ bên cuộc tình mới. Anh bỏ mặc em cùng nỗi giằng xé tâm can. Anh hờ hững trước cảm giác đau đớn em đang chịu đựng. 5 năm tan như bong bóng xà phòng, 5 năm nào có nghĩa gì với anh ??? Con người là đáng sợ nhất.
Anh không nhớ chính anh đã biết bao lần sợ mất em, vẫn còn đây, những dòng chữ, chất chứa những nỗi niềm, những điều ruột gan anh thổ lộ cùng em:
“Anh sợ lắm, anh không muốn mình xa nhau, anh sợ ai đó sẽ cướp mất em của anh, anh sợ cái cảm giác cô đơn khi không có em. Ngày người khác đi chơi thì hai đứa mình lại xa nhau, anh sợ lắm, buồn lắm. Lúc anh đi ngoài đường, thấy người ta ôm nhau, hôn nhau, lòng anh đau thắt, anh thèm khát cái cảm giác đó. Người anh như vô hồn, mọi cảm giác, kỷ niệm của hai đứa hiện ra trong đầu anh. Anh buồn không tả nổi, anh hối hận lắm. Tại sao? Tại sao khi có em bên cạnh anh không nắm lấy??? 5 năm, một thời gian rất dài, nó có thể làm mình mất đi tất cả khi không có lòng tin. Anh không muốn có một cái gì đó làm thay đổi tình cảm của hai đứa mình và anh căm thù cái gì chia cách hai chúng ta. Thời gian! anh sợ thời gian ….”
Đọc những dòng anh ghi, em bất chợt nhìn xa xăm và tự hỏi đây là anh sao?? Đã có lúc anh sợ thời gian làm em thay đổi, đã có lúc anh hụt hẫng vì thiếu sự quan tâm của em, đã có lúc anh tuyệt vọng khi em rời xa anh, đã có lúc…, vậy mà giờ … giờ anh chỉ nói một câu: “ Thời gian sẽ chôn vùi tất cả!”. Một câu nói làm những gì anh từng viết trở nên thật buồn cười - cười ra nước mắt. Con người là đáng sợ nhất.
Anh lừa dối em tất cả mọi thứ trong khi em tin anh vô tội vạ, tin một cách khờ khạo, cho rằng áp lực công việc anh quá nhiều, nên em không muốn gây thêm phiền nhiễu cho anh bằng những lời tra hỏi. Anh nói gì, em biết vậy thôi.
Trong thời gian anh nói anh đi làm, anh đi công tác, đi tiếp khách,... thật ra, có lúc anh hẹn người ta đi chơi và em ở nhà đợi anh, đợi rất lâu, rất lâu… và anh về, hờ hững… Em buồn và giận anh, lúc đó chỉ cần anh năn nỉ một xíu thôi, chỉ cần một xíu thôi là em đã tan ra rồi. Nhưng anh nào hay... mà em cũng nào hay… Con người là đáng sợ nhất.
Những ngày liên tiếp kể từ lúc em ngờ nghệch nhận ra sự thật quá phũ phàng, nước mắt em thấm ướt cả áo, cả gối nằm, cả nhừng kỷ niệm dồn dập trong tim. Tự nhiên em cảm giác sợ trời lạnh, dù em là người vô cùng yêu mùa đông, em sợ trời tối, sợ bóng đêm… những thứ khoá chặt em trong sự cô đơn, lạc lõng. Những buổi tối, em không hề ngủ bởi em sợ ngay cả lúc ngủ, em sẽ mất thêm thời gian nghĩ về anh trong những cơn ác mộng. Thế đấy, em đã nghĩ về anh theo từng nhịp thở.
Thời gian trở nên nặng nề, chậm chạp, kéo lê em đi như một cực hình. Em không thể làm gì nổi, thậm chí cả việc đơn giản nhất là ăn để tồn tại sự sống, em ăn gì cũng như đang phải nuốt ngụm thuốc đắng, chèn ở cổ họng, không nuốt xuống được… Em chợt nhận ra... Con người là đáng sợ nhất.
Bây giờ, dở lại những dòng năm nào anh viết. Ở đó, nhiều lắm, nhiều lắm những tình cảm anh dành cho em. Những tờ giấy lúc xưa đẫm nước mắt hạnh phúc, giờ một lần nữa thấm những giọt đau khổ. Càng đọc em càng không tin, càng không tin. Con người là đáng sợ nhất.
Anh nói gì, anh nói sao cũng được, phải cũng anh, mà trái cũng là anh. Anh nói yêu là anh chung tình, anh nói chia tay là anh quen người khác. Bất chợt, nhớ một đoạn trong một bài nào đó của Ưng Hoàng Phúc: “Anh nói anh yêu em rồi anh chán anh chia tay, tình yêu với anh mong manh vậy sao…” Thật lời lẽ vớ vẩn, nhạt nhẽo gì đâu, nghe lùng bùng cả đầu, mà giờ đây, thấy tâm đắc lắm…. ít nhất với em nó quả là chung một câu hỏi… Con người là đáng sợ nhất.
Đã ba tuần, tính đến thời điểm này em đã và đang sống trong một tâm trạng khủng khiếp, hụt hẫng, tổn thương không tả xiết. Cả cơ thể như không còn sức sống, mụ mị hẳn đi. Bởi không lường được anh sẽ đối xử với em như thế này. Có rất nhiều cách để chia tay, tại sao anh lại chọn cách này??? Nhất là với em, người mà anh hứa yêu thương suốt cuộc đời, người mà "anh cũng cảm nhận được nỗi đau khi em bị người khác làm đau, đến độ anh đau luôn phần của em và nếu giết được họ thì anh cũng giết nữa…". Vậy mà cuối cùng, chính anh GIẾT em… Con người là đáng sợ nhất.

Thư “trách” vợ

Liếc thấy em đang thiêm thiếp ngon lành, anh nhẹ nhàng bật máy tính, gửi cho em email này. Hi vọng ngày mai, trong tâm trạng vui vẻ, em sẽ rộng lượng mà đại xá cho anh - kẻ dám lên án em vì những “hậu quả” nghiêm trọng em đã gây ra cho anh.
Vợ yêu,

Anh - một “đại lãn” lẫy lừng với thuộc tính “ưa bẩn bẩm sinh”, vậy mà từ khi cưới em về, anh không dám vứt tất lăn lóc dưới đất, quần áo thì tự động cho vào trong chậu giặt. Làm sao anh nỡ bày bừa khi căn nhà nhỏ của chúng mình lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp, sàn nhà được quét dọn tinh tươm?

Anh không dám vác cái chân chưa rửa hay để người bẩn khi đi ngủ vì ga giường luôn được trải phẳng phiu và chăn gối thì thoang thoảng mùi thơm. Anh sợ phụ công em và làm em thêm vất vả. Chẳng biết từ bao giờ anh thành người tề chỉnh, quần áo là lượt đàng hoàng. Trong mắt đồng nghiệp giờ đây anh đã ra dáng lắm.

Từ ngày lấy em, anh “chỉnh tề” hơn hẳn.

Từ ngày lấy em, anh đã phải từ bỏ thú vui tụ tập bạn bè mỗi khi tan sở. Không phải vì em cấm cản mà vì anh không thể cưỡng lại được tiếng gọi của chiếc dạ dày. Bữa cơm sốt dẻo đang đợi ở nhà và anh như bị hút hồn bởi nụ cười tươi tắn của em mỗi khi thấy anh xuất hiện nơi khung cửa. Đã bao lâu rồi mà em vẫn khiến anh bất ngờ: Từ quả cà, cọng rau đều được kết hợp khéo léo, trông vừa ngon mắt lại rất đưa cơm. Thi thoảng, anh lại được mời các chiến hữu đến nhà. Nghe chúng nó trầm trồ xen lẫn ghen tỵ mà anh phổng mũi. Đến mẹ cũng bảo không còn nhận ra thằng con “cò hương” của mẹ ngày xưa.

Tiện nhắc đến mẹ, anh cũng lại trách em: Từ ngày em sinh Cu Tĩn đến nay, cứ hễ gặp hay khi gọi điện đến, bà chỉ còn hỏi han đến thằng cu cháu.

Không chỉ mất vị trí số 1 mà anh còn chẳng ngày nào tròn giấc. Cu Tĩn đêm đến khóc váng lên, nhà thì bé, làm sao anh ngủ được. Hơn nữa, cũng thương em, anh lại sốt sắng dậy bế con. Mà hình như con trai mình thích nằm trong vòng tay vững chắc của bố thì phải. Ôm con trong tay, anh cảm nhận đầy đủ vị ngọt ngào của hạnh phúc được làm cha.

Vợ ạ, từ ngày có em, anh nhận biết sâu sắc sức nặng đè lên đôi vai mình. Đó là trách nhiệm của người đàn ông trưởng thành: Phải sống có ích hơn, là chỗ dựa vững chắc cho vợ con.

Cảm ơn cuộc sống đã cho anh gặp em. Tinh thần ngày tôn vinh phụ nữ chưa lúc nào vơi, anh muốn nhắn gửi đến em: Anh yêu em nhiều lắm.                                                                                                                              

Hậu Nguyễn

Chị vợ, em rể… có ái ân nào chua xót đến thế?

Nghĩ rằng tôn trọng cuộc sống của nhau nên không quan tâm đến thời gian rảnh, điện thoại, kì nghỉ của vợ… Thế nhưng mãi sau này, khi tôi nhận ra thì đã muộn, vợ tôi đã ân ái  với người em rể của mình.
 

Tôi làm việc trong một cơ quan nhà nước. Có vô số những chuyện tranh giành mỏi mệt mà ngày nào tôi cũng phải giải quyết. Tôi vẫn nhớ buổi chiều muộn hôm ấy, khi tôi vừa về nhà sau khi giải quyết rất nhiều việc ở cơ quan. Nghĩ rằng sẽ có một buổi tối yên ấm ở nhà, thì chuông tin nhắn trong điện thoại của vợ liên tục đổ những tiếng bíp bíp khô khốc. Tôi tới gần và tò mò xem. Những tin nhắn ngọt nhạt, giận hờn giữa vợ tôi và người em rể. Họ gọi nhau bằng anh em, nói với nhau nhiều chuyện ân ái, thời tiết, quan tâm đến nhau từ miếng cơm ăn đến giấc ngủ nông hay sâu.

Hơn 50 tin nhắn gửi đi chưa xóa, gần 200 tin nhắn “E rể Tùng” gửi đến cũng còn nguyên. Tôi đọc mà thắt cả lòng.
Mô tả ảnh.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã lấy nhau cách đây 5 năm, đã có 1 con nhỏ. Nghĩ  lại thời gian bên nhau, chỉ có lúc yêu nhau thì tôi được cô ấy quan tâm đến việc ăn uống và manh quần, tấm áo nhưng lấy nhau được một thời gian thì thưa dần rồi dứt hẳn. Tôi cũng chưa bao giờ được vợ nhắn tin quan tâm đến vậy. Tôi có thiếu xót gì chăng?

5 năm lấy nhau, tôi làm trọn nghĩa vụ của một người chồng. Gắng gổ xây dựng nhà cửa, lo cho con cái học hành, xin việc làm ổn định cho vợ, mỗi năm 1 đến 2 chuyến du lịch cho cả nhà… Tôi đều lo toan tử tế. Vậy mà vợ tôi đã phản bội, đã ngoại tình với chính chồng của người em gái mình… Lỗi lầm này tôi sao có thể tha thứ?

Tôi sống bên cô ấy rất lâu, hiểu vợ thì có nhưng cũng không lường được rằng cô ấy có thể đánh đổi gia đình, danh dự, tình thân chỉ vì ham muốn có những cảm giác tình dục mới mẻ. Tôi không thể nghe vợ giải thích, cũng không chấp nhận một lý do nào để cứu vãn hôn nhân của mình. Tôi viết ra những tâm sự này để nhẹ bớt lòng. Cũng để sau này con của tôi khôn lớn, sẽ không trách bố, sẽ không giận bố và có nhìn nhận đúng về cuộc hôn nhân của bố mẹ.

Những ngày này đang là những ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Rồi chẳng biết mọi người sẽ nói sao, chúng tôi sẽ ra tòa sẽ chỉ vì lý do “không hợp”. Tôi mới 34, tưởng rằng khi cuộc sống đã ổn định… đời tôi lại bộn bề lo toan.
Theo Vietnamnet

Anh 'mất tích' sau khi làm chuyện ấy

Tôi luôn cố gắng gìn giữ trinh tiết cho tới tận đêm tân hôn. Nhưng chỉ vì một lần 'trót dại', quá mù quáng và tin tưởng vào tình yêu nên tôi đã trao trọn 'đời con gái' cho anh. Tiếc rằng, sau đó, anh nói chưa có kế hoạch gì trong chuyện cưới xin, anh muốn tập trung vào sự nghiệp. Đã một tháng rồi, anh bặt vô âm tín.

Tôi 29 tuổi, mới bước vào mối tình đầu chưa được bao lâu đã cảm thấy bao đắng cay, giằng xé... Khi nói 28-29 tuổi mới yêu, quả thật là rất khó tin với nhiều người. Bản thân tôi cũng không hiểu nổi. Tôi từng thích một, hai người nhưng chỉ là những mối tình đơn phương. Trong mắt người thân, bạn bè và đồng nghiệp, tôi là một người con gái đoan trang, truyền thống, có hình thức ưa nhìn và nhiều người theo đuổi, thế nhưng chưa hợp được ai, tôi luôn tự nhủ "do duyên số chưa đến".
Gần đây, tôi gặp anh-một người "quyết liệt" nhất mà tôi từng gặp. Vì quen nhau chưa lâu nên tôi chưa thực sự tin tưởng vào anh, cũng như tình cảm anh dành cho tôi nhưng rồi anh đã chiếm được tình cảm của tôi. Những lần đi cùng nhau, anh luôn nửa đùa nửa thật về chuyện ấy nhưng với tôi, chuyện quan hệ trước hôn nhân là điều khó chấp nhận được và tôi luôn ý thức việc gìn giữ trinh tiết, phẩm hạnh. Rồi một lần, anh đi công tác về, từ sân bay anh đến thẳng chỗ tôi, lúc đó cũng đã hơn 22 giờ. Anh nói sẽ không về chỗ anh nữa vì đã muộn và tìm một nhà nghỉ gần đó để mai đi làm luôn. Anh muốn tôi lên phòng với anh để cất đồ rồi hai đứa xuống đi ăn đêm vì anh cũng chưa kịp ăn gì. Tôi đã đến nhà nghỉ cùng anh. Lúc đầu, tôi cũng do dự, không muốn lên phòng nhưng cách anh nói và thể hiện tạo cho tôi tin tưởng. "Ừ thì lên phòng một chút" vì thực ra những lần đi cùng anh, chưa khi nào tôi đồng ý về nhà anh hay đến chỗ tôi, tôi luôn ý thức và tránh mọi điều kiện để chuyện ấy có thể xảy ra. Tuy nhiên, ở những chỗ đông người hay quán cafe luôn rất bất tiện để hai người yêu nhau thể hiện tình cảm. Nghĩ thế, tôi đã đồng ý cùng anh lên phòng.
Sau khi tôi và anh lên phòng cất đồ, anh nhất định không xuống để đi ăn như đã nói nữa, rồi cái chuyện mà tôi luôn đề phòng đó đã xảy ra. Một phần tôi không thể chống cự nổi với sức mạnh của anh, một phần tôi cũng có tình cảm với anh. Sau khi mọi chuyện xảy ra, anh mới nói với tôi tất cả những dự định trong sự nghiệp của anh. Anh nói rằng anh rất bận (điều này tôi biết), anh không dự định gì về chuyện cưới xin, ít ra là trong một năm nữa vì anh đang phấn đấu cho hoài bão, cho sự nghiệp của mình. Một cơ hội lớn trong sự nghiệp và danh vọng đang chờ anh, anh đang tập trung vào điều đó. Sau đó, anh không một lần nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tôi. Tôi đã chủ động nhắn tin nhưng không nhận được hồi âm.
Đã một tháng trôi qua, tôi sống trong tâm trạng giằng xé. Tôi vừa thực sự nhận ra rằng tôi đã yêu anh, tôi nhớ anh, nhớ những lúc bên anh, được anh quan tâm và chăm sóc. Nhưng tôi cũng thấm thía nhận ra sự thật rằng tôi đã gặp một người như thế nào. Điều mà tôi thường thấy trên phim ảnh, báo chí hay từ những người xung quanh rằng đàn ông khi yêu thì hay gắn với tình dục và khi đã đạt được nguyện vọng thì người ta có thể "phủi tay" ra đi. Tôi đau đớn và cay đắng, nỗi đau đớn ấy càng ngày càng lớn hơn. Tôi đau khổ khi nghĩ lại ngày hôm đó. Tôi thấy sao mình khờ dại, ngô nghê đến thế? Tôi thấy oán trách chính bản thân hơn oán trách anh, tôi dại thì tôi phải chịu.
Tôi vẫn đi làm, vẫn cười vui khi gặp bạn bè, đồng nghiệp nhưng trong lòng tôi nặng trĩu một nỗi đau không thể bày tỏ cùng ai. Tôi thấy đau xót khi nghĩ về bố mẹ, các anh chị của tôi, những người luôn tin tưởng ở tôi. Tôi cay đắng khi nghĩ về tương lai, tôi đã và sẽ không còn tự tin để đến với ai được nữa. Từ nhỏ tôi đã nguyện sẽ chỉ trao thân cho chồng của mình nhưng giờ đây, người đó đâu muốn làm chồng của tôi. Lòng tôi rối như tơ vò.
Nguyễn Linh

Điều Adam nghĩ khi được 'yêu'

Tình dục được ví như 'món ăn tinh thần' không thể thiếu với phái mạnh. Tuy nhiên, liệu có phải anh chàng nào cũng hưng phấn và thích thú trong suốt quá trình 'mây mưa' không? Hãy cùng đọc suy nghĩ trước, trong và sau cuộc yêu của 7 anh chàng dưới đây nhé! 

Trước
Ross, 29 tuổi, Houston: "Tôi hy vọng rằng cô ấy sẽ thích tôi nói bậy trong lúc làm chuyện ấy".
Richard, 29 tuổi, Princeton, N.J: "Để phòng trừ bệnh tật, tôi cần phải sử dụng bao cao su".
Martin, 32 tuổi, Phoenix: "Tôi có thể làm thế nào để cô ấy tự tin thể hiện mình?".
Bryan, 25 tuổi, La Verne, Calif: "Tình dục".
Peter, 30 tuổi, Boston: "Tôi muốn làm một điều gì đó thật 'điên rồ' và tôi mong rằng cô ấy sẽ thích".
John, 29 tuổi, Philadelphia: "Thật là điên, tại sao trước đó tôi lại 'tự sướng’ chứ?”.
Chris, 30 tuổi, Philadelphia: "Tôi hy vọng mình không bị lúng túng".
Trong
Ross, 29 tuổi, Houston: "Tập trung vào 'chuyên môn', không để việc khác ảnh hưởng tới".
Richard, 29 tuổi, Princeton, N.J: "Thật chẳng thú vị chút nào, ai phát minh ra 'áo mưa' nên bị bắn bỏ".
Martin, 32 tuổi, Phoenix: "Thoải mái với chính mình".
Bryan, 25 tuổi, La Verne, Calif: "Tình dục".
Peter, 30 tuổi, Boston: "Phương pháp truyền thống chẳng có gì hay ho".
John, 29 tuổi, Philadelphia: "Chuyện này rõ ràng là tốt hơn so với 'tự sướng' rồi".
Chris, 30 tuổi, Philadelphia: "Tôi muốn làm chuyện này hơn 15 lần".
Sau
Ross, 29 tuổi, Houston: "Tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi về việc nói bậy trong khi 'mây mưa' với cô ấy?".
Richard, 29 tuổi, Princeton, N.J: "Cảm ơn chúa vì tôi đã dùng bao cao su".
Martin, 32 tuổi, Phoenix: "Công việc, bữa ăn tiếp theo và nhiều thứ khác".
Bryan, 25 tuổi, La Verne, Calif: "Ăn kem".
Peter, 30 tuổi, Boston: "Có lẽ trong thời gian tới, tôi sẽ làm một điều gì đó mới lạ hơn nhưng giờ tôi đã quá buồn ngủ, không thể suy nghĩ được nhiều".
John, 29 tuổi, Philadelphia: "Tôi đã kéo dài cuộc vui và tôi cho là cô ấy cảm thấy điều đó thật tuyệt vời".
Chris, 30 tuổi, Philadelphia: "Giờ thì tôi lại hy vọng cô ấy không muốn làm chuyện này một lần nữa".
Linh Linh

“Sếp đang rất thích tôi…”

Tôi không thiếu thốn gì từ khi sinh ra trên đời. Tốt nghiệp đại học, tôi được bố mẹ lo cho vào một tập đoàn danh tiếng. Ai cũng bảo tôi sung sướng và điều đó đúng. Nhưng càng ngày tôi càng thấy việc vào một tập đoàn làm việc, ở một vị trí nhiều hứa hẹn khiến tôi cảm thấy mình có nhiều ràng buộc không rút được chân ra và sẽ thỏa hiệp…
"Tôi không bất tài sao tôi lại bắt mình thành rẻ mạt?"

Vào cơ quan làm việc 4 tháng tôi mới được mon men lên phòng sếp. Ông là một người cao to và có ánh mắt nhìn cuốn hút ghê gớm. Sau đó ông sắp sếp cho tôi đi công tác cùng, buổi đầu ấy không ngôn ngữ nào diễn tả được niềm vui của tôi vì tôi nỗ lực và được trọng dụng.
 
Và tôi được sếp chú ý thật sự, cái đêm ấy tôi ở bên phòng xếp tài liệu còn sếp ở phòng mình. Đêm sếp gọi tôi “mang cho anh cái khăn ướt”. Tôi tất bật xuống lễ tân hỏi rồi cầm lên. Vào phòng tôi thấy sếp cởi trần ngồi xem ti vi rất hớ hênh… Tôi đưa khăn sếp cầm và kéo tay tôi lại. Thú thực, tôi cũng là người đã từng trải, tôi hiểu được rằng ở cái ánh mắt kia muốn tôi làm gì… Ban đầu tưởng mình sẽ hòa vào nhịp rất vội vã ấy, nhưng được một chút tôi bật dậy và chạy vội khỏi phòng.
Lúc đó tôi nghĩ rằng sếp đã nhiều hơn tuổi bố mình, tôi nghĩ tôi có bất tài đến mức phải là bồ nhí của sếp mới vươn lên được hay không? Tôi còn nghĩ việc cái thân hình nhơ nhuốc kia chạm vào mình sẽ mang đến bệnh tật như thế nào… Tôi đã từ chối.

Hôm sau, sếp có nói với tôi đại ý là “Em là người đặc biệt, tôi cho em cơ hội lần 2”
.
Tôi đem chuyện tâm sự và nhắn tin cùng người chị họ làm cùng cơ quan, chị đã nói với tôi đầy ngoa ngoắt rằng “chị thách mày từ chối mà tồn tại được ở nơi này”. Có một điều như là mặc định rằng: Ai muốn được thu nhập ổn định, muốn lương lên đều đặn, muốn thưởng lễ tết nhiều thì hãy “là bồ của sếp”. Còn không thì cũng chỉ là kẻ sai vặt và hoặc bị “đì” mà không ngóc đầu lên được.
 
Cả đời mình cái gì cũng được chăm lo kỹ lưỡng đến giờ mình “ngã” thì biết phải làm sao? Chỉ là chuyện thỏa mãn sếp như tất cả những người đi trước thì con đường sau này tôi đi chỉ toàn “nhung lụa”. Có lúc mình chẳng cần bộc bạch, hãy lẳng lặng làm và hưởng thụ.
 
Trên ô tô sếp vẫn vui vẻ trêu đùa, “bé có biết cái đồng hồ của anh không?”. Sếp hay nói đến những giá trị bằng tiền bạc và rất thẳng thắn nói về tình dục. Tôi hiểu rằng đôi khi còn có cả những gợi ý về những khoản tiền hàng trăm triệu.
Sếp đang rất thích tôi… Nhưng tôi cũng hiểu được rằng cái thích này cũng chỉ là sự thích tò mò và muốn chiếm đoạt. Như những nhân viên đến trước tôi, rồi họ vẫn trải qua và họ vẫn lấy chồng. Nhưng tôi vẫn băn khoăn, tôi không bất tài sao tôi lại bắt mình thành rẻ mạt?
Theo Vietnamnet

Lối sống thiếu lành mạnh của không ít bạn trẻ

Vừa qua tôi có đọc một bài viết về một câu lạc bộ các “ phi công trẻ" - đây cũng là một vấn đề mà chính tôi - một phụ nữ 50 tuổi – cũng đang rất bức xúc. Vậy nên tôi viết bài này để góp một tiếng nói phê phán lối sống không không lành mạnh của không ít bạn nam trẻ và các “máy bay bà già” trong xã hội ngày nay.

Kính gửi: Ban bạn đọc VnExpress.net,

Tôi là một phụ nữ 50 tuổi, đã ly hôn, đang sống cùng con gái tại Hà Nội. Vừa qua tôi có ý định tìm một người bạn nam để có thể sẻ chia và nếu thấy phù hợp thì cùng nhau đi tiếp quãng đời còn lại.

Nghe con gái tôi và bạn bè mách bảo tôi có lên mạng để làm quen. Và tôi đã vào 2 diễn đàn với 2 nick khác nhau, tính đến nay đã được khoảng nửa năm. Tôi thấy rằng đa số các bạn trẻ và cả những người lớn tuổi đều có ý thức tìm người yêu hoặc bạn bè để chia sẻ những vấn đề trong cuộc sống một cách lành mạnh.

Tuy nhiên, tôi thấy một bộ phận không nhỏ các nam thanh niên tận dụng các diễn đàn này để tìm những phụ nữ lớn tuổi với mục đích thoả mãn lối sông vô luân của mình, mà người ta thường gọi là “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Họ thường cho là chúng tôi đã ly hôn, chồng đi xa, gia đình không yên ấm… trong tuổi hồi xuân, nên thiếu thốn tình dục nên đã không ngần ngại làm quen tán tỉnh. Trong nick của tôi ở một trang mỗi ngày có vài cậu vào làm quen như vậy. Còn trong trang kia riêng nick của tôi có ngày đếm đươc hơn 20 bạn trẻ ghé thăm . Khá nhiều đấy chứ!

Về hình thức, có người lịch sự lễ phép khi mới làm quen, ví dụ như “Em là … xin phép được làm quen với chị”, "cháu xin phép được làm quen với cô”, “để tâm sự và học hỏi kinh nghiệm sống…”. Sau khi xin số điện thoại và vài lần chat trên yahoo thì bắt đầu gợi ý làm bạn tình, chat sex . Một số khác trắng trợn hơn vào đề ngay như: “Cháu có thể làm bạn tình của cô không? Cháu sẽ giữ tuyệt đối bí mật …”. Thậm chí “ Cháu cần tiền trang trải , nếu cô đồng ý cháu sẽ phục vụ cô từ A đến Z” , đôi khi họ không ngần ngại cho xem ảnh hoặc bật Webcam khoe đồ của họ...

Về thành phần xem ra rất nhiều cậu là sinh viên hoặc công chức hoặc mới ra trường đi làm. Lúc đầu khi họ vào làm quen tôi có khuyên bảo là không nên sống như vậy, một số ít tự thấy vô lối qua rút lui. Nhưng nhiều cậu rất kiên trì, dai dẳng đeo bám nài nỉ, tán tỉnh mặc dù tôi đã nói những câu nặng nề. Tôi chưa tiện nêu những nick điển hình lên đây. Đôi khi có cậu còn lý sự với tôi rằng họ làm như thế là không phạm luật.

Tôi cũng hiểu rằng sở dĩ họ làm như vậy cũng một phần nào đó là do một số ít Phụ nữ lớn tuổi hiện nay sống buông thả, mà gần đây một vài tờ báo đăng tải như kích thích những cái đầu bệnh hoạn.

Thiết nghĩ, tuy đó chỉ là vấn đề sinh hoạt, luật pháp không ngăn cấm, nhưng chúng ta sống không chỉ trong khuôn khổ pháp luật, mà cuộc sống của chúng ta còn chịu sự chi phối bởi đạo đức xã hội, thuần phong mỹ tục, luân thường đạo lý. Nếu 2 người chênh lệch tuổi tác họ yêu nhau đến với nhau chúng ta có thể tôn trọng họ, nhưng đây lại là chuyện tình dục, đôi khi là chuyện mua bán dâm, chứ không phải chuyện Tình yêu.

Tôi cho rằng đây là một cách sống đáng lên án của một bộ phận không nhỏ thanh niên hiện nay.

Trên đây là mấy lời tâm sự trước một thực tế buồn, kính mong toà soạn cho đăng, may ra có chút nào cảnh tỉnh cho những bạn trẻ.

Xin cám ơn.

Yêu phải gã "bóng"

Tôi là một cô gái xinh, thông minh và có công việc ổn định trong một tập đoàn lớn. Công việc của tôi phải giao tiếp nhiều nên cuộc sống luôn tràn ngập những điều mới mẻ. Và tình yêu của tôi cũng bắt đầu từ những cuộc gặp vì công việc như thế…
Huy là người yêu tôi,  anh gặp tôi khi chúng tôi có một hợp đồng kinh doanh khá lớn. Anh hút hồn tôi bởi ánh mắt rất sáng, nụ cười ấm áp và một khuôn mặt thật nam tính. Khi hợp đồng đã hoàn thành, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau để đi uống cà phê hay vào bar giải trí. Huy luôn cho tôi thấy anh là một người đàn ông mạnh mẽ, luôn sẵn sàng chở che cho phụ nữ.
Và chỉ sau 2 tháng quen nhau, trong một tối cuối tuần đẹp trời, tại một quán cà phê quen thuộc, Huy đã ngỏ lời yêu tôi. Tình yêu đến với tôi thật ngọt ngào và bất ngờ ở cái tuổi sắp ‘băm’. Một cô gái trưởng thành như tôi bỗng hóa ngây dại như các thiếu nữ tuổi teen khi nhận được lời tỏ tình.
Huy nhẹ nhàng đặt lên tay tôi một bông hồng, một con gấu bông thật đáng yêu và vẫn cho tôi nhìn thấy nụ cười đẹp đó. Tôi hân hoan đón nhận tình yêu của Huy trong niềm hạnh phúc.
Và rồi ngay đêm hôm đó, tôi đã khoe với Tuân, cậu bạn thân từ thưở nhỏ của mình về chuyện tôi đã có người yêu. Cậu bạn thân vui vẻ chúc mừng: “Rất vui khi bạn của tớ đã tìm thấy người đàn ông ở phía cuối con đường”. Đêm đó là một đêm thật hạnh phúc!
Yêu phải gã "bóng", Bạn trẻ - Cuộc sống, gay, les, dong tinh, chuyen tinh yeu, tinh ban
Tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cái cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân
Tôi thường rủ Tuân đi chơi với tôi và Huy, và mỗi lần như thế, Tuân luôn ca ngợi tình yêu đẹp của chúng tôi khiến tôi ngập tràn trong niềm hạnh phúc… Nhưng đôi lúc tôi cảm thấy có một điều gì đó gờn gợn trong mắt. Tôi không biết cảm giác của mình ra sao nhưng ánh mắt của Huy thỉnh thoảng nhìn Tuân. Cái nhìn khiến tôi phải rùng mình.
Nhưng vì quá yêu Huy, tin Tuân, tôi đã không cảnh giác để rồi nỗi đau bất ngờ ập đến đè nát trái tim tôi. Hôm sinh nhật của Tuân, vì muốn cậu bạn thân của mình bất ngờ, tôi đã chuẩn bị một món quà thật ý nghĩa và mang đến nhà tặng cậu ấy.
Chưa bao giờ đến nhà Tuân tôi phải gõ cửa, và lần này cũng như thế. Nhưng rồi… khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cái cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, gã nọ đè lên gã kia quấn quýt như những cảnh quay trong các phim đồng tính. Hai gã hôn nhau, riết chặt lấy nhau mãi mới buông ra khi biết tôi đứng trân trối nhìn hành động ghê tởm của gã. Hai người ấy không ai khác, chính là Huy và Tuân. Đau đớn thay từ lúc yêu nhau đến giờ tôi chưa bao giờ được Huy ôm hôn mãnh liệt, nồng nàn như thế! Trái tim tôi thắt lại, cào xé trong nỗi đớn đau...
Tôi đã ngất lịm đi trước cú sốc đó… Sau một ngày mê man trong bệnh viện, tôi tỉnh dậy thì thấy Tuân ngồi đó, đôi mặt cậu sưng húp vì cậu khóc quá nhiều. Tôi mệt mỏi quay mặt vào tường vì vì cảm giác đau đớn xen lẫn sự ám ảnh về những hình ảnh của hai gã quấn quýt lấy nhau ấy…

Tuân nức nở: “Tớ xin lỗi Liên, tớ đã giấu cậu mọi chuyện. Tớ không phải là thằng đàn ông bình thường. Tớ yếu đuối như con gái, cậu thấy đấy khi nào cậu cũng là bờ vai che chở cho tớ. Cậu luôn chia sẻ với tớ mỗi lúc tớ buồn, lau nước mắt cho tớ. Lần này, tớ với anh Huy có tình cảm rất đặc biệt với nhau. Tớ xin cậu, xin cậu hãy tha thứ và đừng yêu anh ấy”.
Yêu phải gã "bóng", Bạn trẻ - Cuộc sống, gay, les, dong tinh, chuyen tinh yeu, tinh ban
Ở cái tuổi gần 30 này, tôi mới cảm nhận được sự cay đắng của tình yêu!
Từng lời nói của Tuân làm cho tôi uất nghẹn. Thì ra bao lâu nay, tôi không hề nhận ra bạn thân mình là gay… Nước mắt tôi trào ra trong nỗi uất hận… và tôi đã hét toáng lên để đuổi Tuân về.
Đang lim dim trong giấc ngủ thì bỗng tôi có điện thoại, đó là của Huy. Tôi định sẽ không nghe máy nhưng sao tôi vẫn muốn nghe cái giọng nói quen thuộc, ấm áp ấy.
- Em à! Chúng mình chia tay nhé, anh không xứng đáng với em. Anh đã lừa dối em vì anh không yêu em mà thực lòng, anh yêu Tuân. Anh tỏ tình với em chỉ để tiếp cận Tuân mà thôi.
Chiếc điện thoại rơi xuống, rồi lạc vào trạng thái “tút tút”, tôi câm lặng, ánh mắt vô hồn… Tôi còn biết làm gì đây khi tình thế đã không thể cứu vát? Dù tôi vẫn còn yêu Huy nhiều lắm nhưng tôi không thể níu giữ bất cứ thứ gì cho mình khi hai người đàn ông tôi yêu thương và quý mến nhất đều là gay.
Ở cái tuổi gần 30 này, tôi mới cảm nhận được sự cay đắng của tình yêu, sự phản bội, lừa dối của tình bạn... Có lẽ, tôi nên dừng lại để cho họ có cơ hội được ở bên nhau, được sống trong niềm hạnh phúc thật sự của chính mình!

Hoang mang vì bị anh rể 'quấy rối'

Đêm đó, giật mình tỉnh dậy, mình thấy có ai đó đang sờ soạng. Mình cố giữ bình tĩnh để xem đó là sự thật hay chỉ là đang mơ.
Hoang mang vì bị anh rể 'quấy rối'
Ảnh minh họa
Mình không biết giờ đây phải làm sao nữa. Mình quá mệt mỏi, chẳng tập trung làm bất cứ một điều gì hết...
Hồi đó, cuộc sống gia đình mình thật sự khó khăn. Bố mẹ xung đột với các cô mình (em của bố) nên cả gia đình bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ mình ra đi với hai bàn tay trắng, sau đó phải mướn nhà để ở. Lúc này, may sao có người yêu của chị hai mình giúp đỡ, anh đã như một vị cứu tinh với gia đình mình. Anh đỡ đần gia đình mình về vật chất, tiền bạc. Không phải vì ơn huệ đó mà mình mới tôn trọng quý mến anh, mà thật sự anh là người rất tài giỏi, hiểu biết, cư xử hòa nhã với mọi người. Mình luôn coi anh là mẫu người mà mình cần noi theo.
Sau này, anh và chị hai lấy nhau. Do anh chị quá bận việc buôn bán, không thường xuyên chăm sóc được nhà cửa nên họ kêu gia đình mình về ở chung. Thứ nhất là để đỡ phải tốn tiền thuê nhà hàng tháng (vì lúc đó gia đình mình vẫn còn phải thuê nhà). Thứ hai là vì nhà anh chị gần trường mình và đứa em đang học. Thứ ba là cũng giúp anh chị coi nhà và chăm sóc các cháu. Nên cuối cùng, gia đình mình đã dọn đến sống chung với anh chị.
Ở cùng anh, mình luôn coi anh như một người anh ruột, có việc gì mình luôn hỏi ý kiến của anh. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như không có chuyện ấy.
Đêm đó, giật mình tỉnh dậy, mình thấy có ai đó đang sờ soạng người mình. Mình cố giữ bình tĩnh để xem đó là sự thật hay chỉ là đang mơ. Thật kinh ngạc, người nằm kế bên mình lúc đó là anh. Anh vẫn coi như không biết gì hết và quay lưng vào trong. Nhưng mọi việc lại không ngừng ở đó, cứ 2-3 ngày là anh lại lên, mình thật sự rất sợ khi tối đến. Mình cũng không dám ngủ, không thể ngủ đươc khi nghĩ tới chuyện đó. Sau đó, anh có gặp mình xin lỗi và xin mình đừng nói với ai. Tất nhiên là mình cũng không dám nói vì lúc ấy, gia đinh mình thật sự đang mang ơn anh nên những bí mật đó mình cứ giữ trong lòng và không dám thổ lộ với ai cả.
Được một khoảng thời gian anh không làm chuyện đó nữa, nhưng gần đây mọi việc lại cứ tiếp diễn. Giờ thì mình thật sự sợ hãi, kinh tởm con người đó. Mình cũng không thể nói ra vì nó có thể phá vỡ hạnh phúc của chị gái mình. Với lại, trong thâm tâm mình vẫn nghĩ anh không phải là hạng người bỉ ổi đó, nhưng mình cũng không thể hiểu tại sao anh lại làm như vậy.
Mình đã có ý nghĩ ra ở riêng song không biết phải nói như thế nào, hơn nữa cuộc sống bên ngoài thật sự rất phức tạp. Còn nếu như sống chung dưới một mái nhà thế này thì mình không thể yên ổn được. Mình thật sự rất rối và cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa.
thao_nguyen17...@yahoo.com

Đỗ Đại học... dẫn "gái" về nhà "tự thưởng"

Minh, em trai tôi vừa đỗ đại học, cả nhà ai cũng mừng vì nó là niềm hi vọng của cả gia đình, dòng tộc. Dù chị gái và tôi có thành đạt như thế nào thì đối với bố mẹ, chúng tôi vẫn chỉ là phận nữ nhi.
 
Chỉ đến lúc này, khi cậu "quý tử" đỗ đại học bố mẹ mới “được” nở mày nở mặt với bà con làng xóm. Cũng vì “sự kiện lớn” này mà bố mẹ đã  quyết định tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng ở một khách sạn lớn để mừng thành tích cho Minh.
Trước đây, tôi và chị gái đỗ Đại học, bố mẹ coi như đó là một chuyện thường tình. Khi hai chị em chuẩn bị nhập học, bố mẹ cũng chẳng tổ chức một bữa liên hoan nho nhỏ mời họ hàng làng xóm, huống gì là tổ chức một bữa tiệc lớn ở khách sạn. Cả tôi và chị gái đều rất bức xúc khi bố mẹ quyết định tổ chức liên hoan linh đình cho cậu em như vậy. Không phải chúng tôi ghen tị với em trai mình mà vì chúng tôi không hiểu tại sao bố mẹ lại phung phí tiền bạc nhiều như thế. Hơn nữa, bố tôi còn quyết định bán cái nhà ở dưới quê để mua cho Minh một con SH đời mới. Minh được thế như mở cờ trong bụng nên càng ngày, nó càng huênh hoang với chị ra mặt.
Từ lúc đỗ Đại học, Minh tỏ ra hỗn láo với mọi người, không coi ai ra gì… Bố mẹ biết nó thay đổi tính khí nhưng vẫn phải chiều cậu quý tử vì sợ nó bỏ học thì đường công danh của dòng tộc không sáng sủa. Khi tôi và chị gái góp ý thì bố động viên: “Thôi các con ạ, em nó còn non nớt và dại dột. Có gì các con nhịn nó một tí. Dù sao nó cũng làm nên sự vẻ vang cảu dòng họ mình đấy!”.
Chúng tôi cũng chỉ biết vâng dạ chứ không dám cãi lại bố nhưng càng ngày Minh càng hỗn láo. Mẹ tôi quên không đưa tiền tiêu vặt, hoặc Minh xin tiền mà mẹ chưa có là nó lại cáu gắt quát mẹ ầm ĩ. Nó còn bắt bố mua hẳn cái Iphone giá cả chục triệu để dùng, rồi nó lại đòi bố mua laptop hạng sang cho nó. Bố mẹ tôi có bao nhiêu lương, bao nhiêu tiền dành dụm được đều đổ hết vào cho Minh, ấy vậy mà nó không biết điều còn lên mặt với mọi người trong nhà, hễ không vừa ý là đòi bỏ học, đòi bỏ nhà ra đi.
Bố mẹ tôi có bao nhiêu lương, bao nhiêu tiền dành dụm được đều đổ hết vào cho Minh
Mua laptop xịn, Minh chỉ chăm chăm chơi game, hết chơi game rồi lên mạng “tán” gái. Nhiều lần vào phòng dọn dẹp và cất quần áo cho Minh, tôi mắng nó suốt ngày chơi bời mấy trò nhảm nhí, vô bổ thì nó năn nỉ tôi đừng mách bố mẹ, nó hứa sẽ không thế nữa. Những tưởng em trai sẽ “rút kinh nghiệm”, ai ngờ càng ngày nó càng quá đà lấn lướt.  Minh còn chơi bạc trên mạng và tốn rất nhiều tiền, mỗi lần như vậy nó lại “hành” mẹ, không “hành” được mẹ, nó lại chuyển sang xin xỏ chị em tôi.
Những tưởng nó chỉ thích khoe mẽ, khoa trương và ham vui mấy trò nhảm nhí ấy. Nhưng ai ngờ, đứa em trai bướng bỉnh, non nớt đã khiến tôi vô cùng ghê tởm và kinh hãi khi tôi phải tận mắt chứng kiến cảnh nó dẫn gái về nhà…
Chiều hôm đó, như thường lệ, tan tầm tôi về nhà sớm để phụ giúp mẹ cơm nước. Khi về nhà tôi mới nhớ là mẹ  phải đi lễ chùa với chị gái, còn bố thì đi thăm một người bạn cũ nên nhà cửa vắng vẻ hơn thường ngày. Tôi mở cửa, định lao thẳng lên phòng mình để thay quần áo. Nhưng khi đi qua phòng Minh, tôi nghe được những tiếng rên rỉ dồn dập… một cảm giác ớn lạnh đến tận xương sống, tôi đẩy mạnh cửa phòng để bắt quả tang em trai mình đang xem phim sex. Thế nhưng, tôi như chết lặng đi khi phải tận mắt chứng kiến cảnh ấy… một sự thật kinh khủng mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới.
Chao ôi! Cậu em trai 18 tuổi của tôi đây sao? Nó và một đứa con gái đang quấn riết lấy nhau, trên người không một mảnh vải che thân. Hai đứa lõa lồ trước mắt tôi trông thật gớm ghiếc… Tôi bủn rủn chân tay nhưng cũng cố gắng bình tĩnh để nói với chúng nó: “Hai đứa mặc quần áo rồi xuống nhà nói chuyện với chị!”.
Chẳng nhẽ bố mẹ vẫn làm ngơ khi em trai tôi dẫn "đĩ" về nhà sao?
Thằng em láo toét của tôi không thèm nghe lời chị mà còn ra mặt quát: “Đây là đĩ chứ không phải bạn gái em! Em vừa xin tiền mẹ chơi đĩ đấy. Chị muốn nói chuyện với đĩ sao?”. Giận dỗi. Bức xúc. Kinh tởm… tôi chỉ muốn tát vào mặt nó mấy cái cho nó chừa cái thói “mất nết”… nhưng rồi khi nhìn vào gương mặt vênh váo của thằng em và thái độ thách thức của người con gái ấy, tôi chán nản ra khỏi phòng nó và buông một câu lạnh lùng để đuổi cô gái ấy: “Mặc quần áo vào rồi biến khỏi ngôi nhà này đi”.
Tôi bỏ mặc nó rồi lao ra khỏi nhà. Lang thang trên đường, tôi không biết mình đã đi qua những đâu, với những con phố nào, trong đầu vẫn không khỏi bực mình uất ức: “Chẳng lẽ bố mẹ tôi có thể chấp nhận một đứa con “mất dạy” khi nó đỗ đại học sao? Và thậm chí khi nó dẫn gái về nhà cũng phải nhắm mắt làm ngơ sao?”.
Đang miên man với những suy nghĩ về đứa em trai thì điện thoại tôi có tin nhắn, và lại chẳng là của ai khác ngoài đứa em trai “quý hóa” của mình: “Chị mà nói với bố mẹ chuyện lúc nãy, em sẽ bỏ nhà theo gái và không đi học nữa đâu”.
Tôi tức đến sôi cả máu trong lồng ngực khi đứa em trai vẫn không biết hối lỗi mà còn tỏ vẻ như thách thức. Tôi đang tự hỏi liệu mình có nên nói cho bố mẹ về sự thật ấy không? Không biết có gia đình nào có con đỗ Đại học lại khổ như gia đình tôi không nữa?
 
Theo 24h.com.vn

Chồng qua đêm với người cũ

Gần đây nhất, anh nói dối tôi đi công việc, tôi biết anh đi gặp chị bởi hôm đó là sinh nhật chị. Lòng tôi như lửa đốt khi đồng hồ điểm 11h giờ đêm mà anh chưa về, điện thoại anh tắt máy…Đêm đó tôi thức trắng…

Tôi yêu người đó từ khi tôi còn là sinh viên, tình yêu sinh viên thật đẹp và lung linh. Anh hơn tôi 4 tuổi, tôi yêu anh, hiểu anh và chúng tôi rất hợp nhau. Chỉ là một bản hợp đồng tình yêu đưa ra trong cuộc nói chuyện giữa chúng tôi mà tôi yêu anh từ khi nào tôi cũng không biết. Thời gian cứ trôi đi, tình yêu của chúng tôi vẫn không thay đổi.


Chị làm anh buồn rất nhiều, và anh lại làm tôi buồn nhiều hơn nữa
Anh là người mà tôi tôn trọng,người luôn đồng hành cùng tôi trong học tập và cuộc sống. Tôi tin tưởng anh. Trước khi yêu tôi anh từng có người yêu. Anh yêu chị từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học. Chia tay được 3 năm thì anh đến với tôi, anh kể cho tôi nghe về chị, về quá khứ của anh, về tình yêu mà anh dành cho chị. Anh nói với tôi rằng, chị mãi là người vợ đầu tiên của anh, anh mong em tôn trọng quá khứ của anh. Anh sẽ luôn có trách nhiệm với em và chăm sóc cho em thật tốt.
Tôi hạnh phúc được nắm tay anh cùng bước đi trên con đường, hạnh phúc khi được anh cõng tôi ven hồ. Những hạnh phúc nhỏ ấy đã làm tình yêu của tôi dành cho anh lớn lên từng ngày. Những tháng ngày sinh viên trôi qua thật nhanh. Tôi có công việc ổn định. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ anh quý tôi, xem tôi như con dâu tương lai.

Vài tháng sau, gia đình anh lên thưa chuyện cùng gia đình tôi. Hạnh phúc ngỡ trong tầm tay khi đám cưới nhỏ của chúng tôi được tổ chức trong sự chúc phúc của họ hàng.

Khi tôi hạnh phúc bên anh, vô tình tôi biết người yêu cũ của anh thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho anh. Chị ấy chưa lập gia đình. Có những lần, anh đang ở nhà, chị gọi điện cho anh, anh trò chuyện cùng chị không giấu nổi niềm vui, tôi như thấy con người khác của anh. Tôi hỏi: anh có còn tình cảm với chị không? Anh trả lời với tôi: em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh và chị giờ là hai người bạn. Nhưng tôi làm sao có thể chịu đựng nổi khi mà chị ngày nào cũng nhắn tin cho anh.

Tôi không đành lòng để mất gia đình nhỏ của mình như vậy. Tôi tìm đến gặp chị, cuộc nói chuyện thẳng thắn với chị, mong chị đừng liên lạc gì với anh, để anh có thời gian cho gia đình. Chị nói lời đồng ý nhưng thực tế chị vẫn liên lạc với anh. Thậm chí là tình cảm.

Trong cuộc sống hàng ngày, anh là người có trách nhiệm với gia đình, nhưng ở bên anh tôi hiểu, trong trái tim anh dành tình cảm cho chị. Tôi yêu anh và thật sự mong bên anh nhưng trái tim tôi thắt lại khi anh trò chuyện với chị, quan tâm tới chị cả về vật chất lẫn tinh thần.Tôi biết anh đau khổ khi thấy chị buồn, bởi anh là người nặng tình.

Gần đây nhất, anh nói dối tôi đi công việc, tôi biết anh đi gặp chị bởi hôm đó là sinh nhật chị. Lòng tôi như lửa đốt khi đồng hồ điểm 11h giờ đêm mà anh chưa về, điện thoại anh tắt máy…Đêm đó tôi thức trắng… Anh trở về và nói với tôi: anh có lỗi với em, hãy tha thứ cho anh...

Chị làm anh buồn rất nhiều, và anh lại làm tôi buồn nhiều hơn nữa. Tôi không biết nên làm thế nào? Liệu rồi anh có quên được tình cũ không?

Theo Vietnamnet

Nghi ngờ quan hệ giữa chồng và em dâu

Gia đình chồng tôi ở quê. Anh có một người em trai ham mê cờ bạc. Dù gia đình đã đứng ra trả nợ nhiều lần, nhưng cậu em vẫn không từ bỏ tật xấu.
 

Cậu em đã bỏ đi một năm nay, để lại vợ và hai con còn rất nhỏ ở chung với ba má chồng tôi. Để mưu sinh và lo cho con, em dâu chồng tôi phải đi làm cả ngày, thậm chí tăng ca. Ba má chồng tôi đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn phải trông nom hai cháu.

Thời gian gần đây tôi nghi ngờ tình cảm của chồng mình và cô em dâu này. Trước đây, có lần vợ chồng tôi về quê ăn cưới người bà con, khi ấy em chồng tôi chưa bỏ nhà đi, hôm đó là chủ nhật nên em dâu tôi không đi làm. Hầu hết nhà chồng tôi đều dự tiệc cưới, trừ cô em dâu do con còn nhỏ nên không đi. Trong lúc tiệc còn rôm rả, chồng tôi kêu đau đầu về trước. Khi về đến nhà, tôi sững người vì chồng tôi  nằm ngủ trong phòng, còn cô em dâu ngồi trước cửa phòng tôi ru con ngủ. Lúc đó tôi đã có linh tính không hay. Hôm sau, cô em dâu lại khóc, nói là thấy tủi thân, vì chuyện này mà chồng và má chồng tôi “gây” nhau.

Thời gian trôi qua, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhưng cách đây hai tháng chồng tôi hay về quê thăm ba má (nhà chỉ có ba má chồng tôi ở với cô em dâu và hai đứa cháu nhỏ). Một lần, vô tình tôi thấy anh vào net đọc truyện loạn luân. Tra hỏi sao anh đọc truyện bậy, anh tìm mọi cách chối cãi. Cũng không muốn làm lớn chuyện nên tôi không nói nhiều.

Gần đây ba chồng tôi bệnh, chị chồng tôi lên chăm sóc. Chị kể chồng tôi nói, nếu má cứ la em dâu tôi hoài, khiến cô ấy bỏ đi thì chồng tôi cũng sẽ không về quê nữa. Tôi choáng váng vì thông tin ấy. Khi ba chồng tôi hết bệnh về quê, chồng tôi điện thoại về hỏi thăm :  câu trước hỏi thăm ba, câu sau hỏi thăm em dâu… Tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung.

Trong khi đó, chồng tôi thường tránh né chuyện sinh hoạt vợ chồng, mỗi tháng chỉ sinh hoạt một lần, nhiều lắm là hai lần. Làm vợ nhưng tôi luôn phải chủ động. Khi vui anh đáp lại nhưng giống như "trả bài" ; khi buồn anh từ chối, đôi khi còn nói những lời cay đắng làm tôi cảm thấy rất nhục nhã.

Tôi phải làm gì bây giờ, nếu những gì tôi suy đoán là có thật?

Theo PNO

Em làm sao đây khi có thai với anh rể?

  
An ủi, động viên em khi người yêu em mất đi, cũng là lúc em và anh rể nảy sinh tình cảm với nhau và đi quá giới hạn…

Hỏi: Chúng em học cùng trường đại học rồi tình yêu đến từ lúc nào không hay chỉ biết rằng tình yêu đó đã kéo dài nhiều năm nay. Anh ấy là con trai một, điển trai và học rất giỏi. Em là một cô gái ương bướng và nghịch ngợm. Anh yêu em cũng vì tính cách đó. Cách đây nửa năm, anh ấy bị mắc bệnh nặng và không qua khỏi, nên đã mãi mãi rời xa em. Những ngày đó cuộc sống với em thật kinh khủng, em nghỉ học nhiều, buồn bã, không thiết sống và không muốn gặp gỡ ai. Mọi người trong gia đình em khuyên bảo, động viên em rất nhiều nhưng em không sao vượt qua được. Em như người mắc c bệnh trầm cảm.

Bẵng đi một thời gian, anh rể em từ nước ngoài trở về đã đến bên em, động viên em, làm nhiều việc khiến em vui vẻ trở lại. Anh hay đưa em đi chơi. Mọi người trong gia đình mong em nhanh chóng quên đi nỗi đau và có cuộc sống tốt nên thấy anh rể làm vậy rất khuyến khích. Nhưng không ai ngờ được những ngày tháng bên cạnh anh rể, những cuộc đi chơi đã khiến em và anh rể nảy sinh tình cảm với nhau. Rồi một lần do không làm chủ được mình, chúng em đã có quan hệ quá giới hạn với nhau. Điều này mọi người trong gia đình em không ai hay biết kể cả chị gái của em. Hiện tại chúng em không biết nên làm thế nào vì kết quả cuộc vụng trộm hôm đó là việc em đã có thai. Bây giờ em nên đi phá thai hay nói cho mọi người biết về mối quan hệ của em và anh rể?

Chị gái em và anh rể lấy nhau đã được 4 năm nhưng chưa có con. Chị ấy mỗi lần có thai rồi lại hỏng. Em có nên để lại cái thai đó và sinh con với anh rể được không? Xin giúp em một lời giải đáp.

Minh Loan (Hải Phòng)

Trả lời của Trung tâm Tâm lý Ngàn phố (2239 8602; 0989 199 184;

Minh Loan thân mến!

Cuộc sống con người luôn có những biến cố xảy ra, trước những biến cố đó bản thân mỗi người có những cách thức vượt qua khác nhau. Đối với bản thân em, việc bạn trai qua đời là một biến cố lớn trong cuộc đời mà khiến em khó kh lắm mới có thể vượt qua. Anh rể đã đến bên em, nâng đỡ, giúp em lấy lại niềm vui trong cuộc sống. Tuy nhiên, việc em và anh rể nảy sinh mối quan hệ tình cảm đặc biệt, thân thiết với nhau và đã có những việc làm vượt quá giới hạn như vậy là hoàn toàn không đúng về mặt đạo đức cũng như pháp luật.

Em ạ, sự việc dù sao cũng đã xảy ra rồi nên trong lúc này nếu bản thân em cũng như anh rể có trốn tránh cũng không được. Cả hai người nên nhìn thẳng vào vấn đề, đối diện với nó và cùng nhau tìm cách để giải quyết. Mối quan hệ này khó có thể nhận được sự thông cảm từ phía chị gái và những người trong gia đình của em. Nhưng dù phải đón nhận kết quả như thế nào cả em và anh rể cũng không nên che dấu, đã đến lúc hai người cần phải nói cho trước hết là với chị gái em - người liên quan trực tiếp nhất đến mối quan hệ này và hãy cho chị ấy thời gian để chị ấy bớt “sốc”, tĩnh tâm lại (bởi vì chắc chắn chị ấy là người đau khổ nhất trong chuyện này).

Chắc chắn em cũng có áy náy, hối hận trong mối quan hệ với anh rể và vì vậy trong khi trò chuyện với chị gái, em cũng sẽ biết cách để chị ấy thông cảm cho em, để chị ấy cùng em và anh rể tìm ra một phương cách giải quyết phù hợp nhất. Đứa trẻ không có tội tình gì, nhưng làm sao để đứa trẻ được ra đời một cách hợp lý? Cũng làm sao để tình cảm chị em bớt phần sứt mẻ? Làm sao để hòa hợp gia đình, để em bé lớn lên với điều kiện thuận lợi nhất có thể? Rồi làm sao để chị gái em đỡ phần tủi thân vì chị ấy cho đến thời điểm này vẫn chưa có con sau 4 năm làm vợ? Làm sao để giải quyết chuyện tình cảm giữa chị gái em, anh rể em và em. Hàng loạt câu hỏi, hàng loạt bài toán đòi hỏi sự hợp tác của cả ba bên, chị gái em, anh rể em và em, đặc biệt là sự thông cảm, chia sẻ và chấp nhận của chị gái em.

Trong trường hợp chị gái em chấp nhận đứa con em sinh ra, thì em cũng phải trả lại “anh rể” cho chị gái, đúng không? Vì trong thư em không hề nói đến sự rạn nứt giữa hai người, mà chỉ cốt để em đỡ buồn phiền, anh rể đã quan tâm em rồi xảy ra tình huống đáng tiếc ấy. Bài toán tiếp theo sẽ là đứa con em sẽ lớn lên như thế nào? Em nhận nuôi một mình hay em đồng ý để chị em và anh rể nuôi? Nếu em nuôi con một mình thì mối quan hệ em và “anh rể” em, đồng thời là bố của con em sẽ ra sao? Em và chị gái em sẽ như thế nào? Tất cả những vấn đề này cần bàn đến, thống nhất với nhau và phải rõ ràng về mối quan hệ giữa em và “anh rể” em, là mối quan hệ em vợ với anh rể và tạo các điều kiện để làm sao tình huống nói trên không bao giờ lặp lại.

Trong trường hợp chị gái em không thể chấp nhận được quan hệ của hai người, dù cho rằng đó chỉ là một “tai nạn”, thì cũng phải bàn bạc dứt khoát để có cách thức giải quyết phù hợp.

Đây là một tình huống rất tế nhị và đầy thách thức, nó chỉ thật sự được đưa ra bàn bạc cùng với bố, em khi giữa ba người (chị gái em, anh rể em và em) không tìm được cách giải quyết.

Em tiếc đã không dứt khoát với anh sớm hơn

Ừ thì chia tay vì không hợp tuổi, ừ thì anh có người yêu mới hợp với anh, ừ thì em sẽ không buồn, ừ thì chúng ta có duyên không có phận. Em không hận anh, em chỉ thấy tiếc cho sự cố gắng của mình và em buồn vì tình cảm của mình bị đem ra làm trò chơi của anh. (Nguyễn Thị Hằng)
From: Hằng Nguyễn Thị
Sent: Wednesday, August 04, 2010 11:31 PM
Vậy là mình đã xa nhau thật rồi anh nhỉ? Em đã cố không tin đó là sự thật, nhưng giờ thì học cách chấp nhận nó thôi. Em yêu anh và anh cũng đã yêu em. Tại đâu chúng ta chia tay? Chỉ vì yêu nhau quá lâu, chỉ vì đôi khi em làm anh buồn, hay chỉ vì chúng ta không hợp tuổi, hay tại tình yêu của chúng ta không còn đủ lớn để anh có thể thuyết phục bố mẹ chấp nhận em. Đâu mới thật sự là lý do đây anh, có lẽ là tất cả.
Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn vất vả, hạnh phúc lẫn vui buồn, cả sự chia tay nữa, nhưng có một ngày anh quay trở lại và nói chúng ta sẽ lấy nhau, nhưng ngay sau đó thì anh lại im lặng và tìm cách xa em. Chẳng lẽ những lời anh nói như gió bay sao? Ngày hôm nay anh gọi điện cho em thông báo đã có người yêu mới. Em không biết phải nói gì với anh nữa. Chúc mừng anh hay chất vấn tại sao lại xa em, tại sao nói cưới em rồi lại bỏ em?

Em không đủ sự bao dung để có thể chúc mừng anh được, tất cả mọi thứ dưới chân em như sụp đổ, vậy là anh lại làm con tim em tổn thương thêm một lần nữa. Em không khóc bởi vì em không thể khóc được. Tối nay em lang thang khắp những nơi mình đã qua, 4 năm không phải là ít những kỷ niệm anh nhỉ, đi đến đâu những kỷ niệm như ùa về đến đấy, tự nhiên em thèm một vòng tay ôm của anh hay chỉ là cái nắm tay nhẹ. Em chợt nhận ra rằng hạnh phúc thật quá mong manh và anh thực sự đã rời khỏi cuộc đời em với lý do hai ta không hợp tuổi, khoảng cách giữa em và gia đình anh quá lớn anh không thể làm cho nó gần lại được.
Ừ thì chia tay vì không hợp tuổi, ừ thì anh có người yêu mới hợp với anh, ừ thì em sẽ không buồn, ừ thì chúng ta có duyên không có phận. Em không hận anh, em chỉ thấy tiếc cho sự cố gắng của mình và em buồn vì tình cảm của mình bị đem ra làm trò chơi của anh. Em tiếc rằng em đã không dứt khoát với anh sớm hơn, em đã cứ cố ở bên anh giống như một cái bóng.
Giờ đây em sẽ sống cuộc sống của em, cuộc sống không có anh. Em sẽ cố gắng để sống hạnh phúc, luôn nở nụ cười để anh thấy rằng em vẫn là người mạnh mẽ. Và nếu một ngày nào đó em gặp anh và người ấy trên đường thì em sẽ nở nụ cười thật tươi với anh. Em không hứa sẽ quên anh nhưng em hứa sẽ không làm phiền tới cuộc sống của anh. Em mong sự lựa chọn của anh là đúng và mong anh luôn sống hạnh phúc.
Lần cuối cùng em gọi tên anh: “Chanh à, em yêu anh”.
Hôn anh!
Mèo….

Theo VnExpress

Bị tình cũ quấy sau khi chia tay

Chia tay xong, Hường liên tục bị người yêu cũ tìm đến chửi mắng và thuê xã hội đen hành hung. Không những thế, anh ta còn gọi điện, nhắn tin bêu xấu với chồng chị, làm đảo lộn cuộc sống gia đình Hường vốn đang yên ấm.
Hồi đó vì mê Thanh, một hướng dẫn viên du lịch đẹp trai, phong độ lại khéo chiều chuộng, nên mặc cho cha mẹ ngăn cản, Hường nằng nặc bỏ quê theo anh ta lên TP HCM thuê nhà trọ sống chung. Sáu năm trôi qua, chàng hướng dẫn viên ngày nào đã trở thành giám đốc một công ty du lịch nổi tiếng tại TP HCM. Song cũng từ lúc này Thanh bắt đầu nảy sinh thói ong bướm trăng hoa.
"Ban đầu tôi tin anh là người chung thủy hết lòng yêu thương mình, song khi biết anh lăng nhăng với nhiều cô khác, tôi thực sự thất vọng và mất hết niềm tin vào anh. Khi bắt quả tang anh dẫn người tình về nhà ngủ, tôi không thể chịu được nên quyết định nói lời chia tay trước”, chị Hường kể.
Xung đột hậu chia là nỗi ám ảnh với nhiều người. 
Mặc dù thường xuyên gây gổ đánh đập chị, song lúc Hường đòi chia tay thì Thanh lại đổi giọng níu kéo bằng mọi chiêu thức từ ‘ngọt’ đến ‘mặn’, từ năn nỉ đến dùng vũ lực. Khi biết không thể hàn gắn được tình cảm, Thanh liên tục thuê người chặn đường đánh Hường rồi gọi điện, gửi tin nhắn bêu rếu đến điện thoại của chồng chị.
“Anh ta nói rằng tôi là một con điếm hắn đã xài chán rồi mới nhả ra làm chồng tôi buồn lắm. Tôi không ngờ con người lịch lãm đức cao vọng trọng như anh ta lại thốt ra những lời vô văn hóa đến thế. Tôi thấy hối hận vì 6 năm qua đã yêu đương mù quáng lại còn hết lòng tin tưởng anh ta”, chị Hường bần thần kể.
Mặc dù rất mực yêu thương vợ, song từ khi biết chuyện, anh chồng trở nên lầm lì, ít nói và suy sụp hẳn. Mỗi đêm anh chở khách về trễ hơn, đến nhà khi đã say mềm và chẳng đoái hoài gì đến vợ.
Thái độ này của chồng càng làm chị Hường đau khổ và dằn vặt. Có lúc chị nghĩ đến cái chết nhưng vì đứa con vô tội trong bụng nên không đành. Song cũng kể từ đó chị sống buông xuôi, bỏ mặc tất cả, suốt ngày nhốt mình trong phòng.
Theo chuyên viên tư vấn Văn Thanh Sĩ, tổng đài 1088 TP HCM, lúc này người phụ nữ nên chủ động bày tỏ với chồng rồi cả 2 can đảm cùng nhau đương đầu với thực tế. “Tuy nhiên đây sẽ là thử thách lớn đối với tình cảm của họ. Thường người đàn ông yếu đuối sẽ bị sốc và nghĩ tới chuyện chia tay. Song nếu người này có bản lĩnh, hiểu biết và với tình yêu đủ lớn thì họ sẽ đứng ra cùng vợ giải quyết ổn thỏa mọi việc”, ông nói.
Cũng theo ông Sĩ, người mới chia tay không nên bắt đầu mối tình khác quá sớm mà nên lánh mặt khoảng một năm để người kia nguôi ngoai dần. Trên thực tế, người đàn ông thường cảm thấy cô đơn trống trải trong thời gian đầu nên sẽ tìm mọi cách hàn gắn, nhất là khi không tìm được ai tốt hơn người cũ. Thêm vào dó, nếu hai người đã chung sống với nhau thì chính nhu cầu tình dục sẽ khiến người nam luôn nuôi hy vọng níu kéo mối quan hệ này.
Trên thực tế, ông Sĩ cho rằng đa phần các cặp tình nhân sống chung trước hôn nhân khi không đến được với nhau, người đàn ông thường vin cớ này để phá vỡ hạnh phúc mới của người nữ.
“Vì thế để tránh tai họa về sau, chị em phụ nữ không nên 'trao thân' khi chưa làm đám cưới với bất kỳ lý do gì. Trên thực tế dù sau đó hai người có lấy nhau thì gia đình thường dễ đổ vỡ bởi người đàn ông hay bị ám ảnh trước sự dễ dãi của phụ nữ ‘đã cho mình thì cũng cho người khác được’. Đó là chưa kể khi không đến được với nhau thì đây sẽ là cái cớ cho người cũ quấy rầy cuộc sống của chị em sau này”, chuyên viên bày tỏ.
Mặc dù có nhiều người quan niệm, không yêu nữa thì làm bạn thân, và sau khi chia tay họ tiếp tục liên lạc thăm hỏi, giúp đỡ nhau trong công việc cũng như trong cuộc sống, song không phải tình yêu nào cũng kết thúc đẹp như thế.
Như trường hợp của Hồng, sinh viên trường Đai học Khoa học và Nhân văn hễ nghe điện thoại reo là cô bé lại hốt hoảng sợ bị Nam, người tình cũ dọa giết. Từ đó Hồng bị stress nặng do mất ngủ triền miên đến nỗi phải nhờ đến sự can thiệp của bác sĩ tâm lý.
Yêu Nam được một năm thì phát hiện anh là người hung bạo, thường xuyên gây gỗ đánh nhau lại nghiện cá độ, Hồng quyết định rút lui mà không hề giải thích lí do. Cho rằng Hồng phản bội mình, Nam năm lần bảy lượt níu kéo và năn nỉ Hồng gặp mặt. Song các cuộc trò chuyện của hai người thường kết thúc là những lời chửi mắng thậm tệ và dọa nạt của Nam khiến Hồng phải khóc lóc xin tha.
“Từ khi chia tay, anh luôn gặp tôi với đủ lý do. Vài lần bị dọa đánh, tôi sợ quá không dám ra đường nữa. Nhưng rồi tôi cũng phải tiếp tục đi học, mà anh ta biết tường tận thời khóa biểu nên chặn đường chửi mắng rồi còn dọa giết làm tôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ với bạn bè”, Hồng bần thần kể.
Mặc dù mới quen nhau một năm cũng chưa vượt giới hạn về thể xác, song Nam cho rằng Hồng phản bội mình vì có người khác chứ không phải lý do “tình cảm phai nhạt” như cô đã giải thích với anh. Sau đó, Nam còn dọa giết người nào yêu Hồng khiến cô suy nghĩ sợ hãi đến gầy rọc cả người.
Chuyên viên tâm lý Thanh Sĩ cho rằng, có thể Nam là một người thường xuyên gặp thất bại trong cuộc sống, gia đình không hạnh phúc nên khi có người con gái đối xử tốt và yêu thương thì anh coi đó như điểm tựa duy nhất. Cho đến khi đột nhiên cô nói lời chia tay đã khiến anh hụt hẫng, ấm ức nên cố gắng níu kéo, không những vì tình yêu mà còn vì tự ái và theo thói quen.
Theo ông, chính thái độ không rõ ràng của Hồng đã khiến người yêu cũ hành động như vậy. Trong trường hợp này Hồng nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với Nam để anh ta hiểu ra nguyên nhân chia tay của hai người. Tuy nhiên lúc gặp lại, cô gái cần giữ một khoảng cách nhất định và nói chuyện thẳng thắn, dứt khoát không để người con trai tiếp tục nuôi hy vọng hàn gắn.

Theo VnExpress

Lá thư của đứa con hư gửi mẹ trong tù

Mẹ ơi con cần mẹ. Bây giờ là đúng 9 tháng 10 ngày con  không có mẹ bên cạnh, cứ như là thời gian mẹ sinh con ra vậy.
Lá thư của đứa con hư gửi mẹ  trong tù
Ảnh  minh họa
2 năm nữa sẽ là bao nhiêu ngày, bao nhiêu  tháng nữa đây mẹ ơi!!! Con không dám tính, cũng không muốn tính vì con  sợ sẽ không chờ nổi đến khi mẹ về với con.
Cuộc sống  không có mẹ thật là khổ biết bao! Cũng kể từ khi vắng mẹ, con không còn  là con của 18 năm về trước nữa. 19 tuổi, hứng chịu tin dữ: mẹ đi tù…  Cuộc đời với con từ đó tăm tối hẳn. Con biết con đã lớn, nhưng mẹ ơi,  con của mẹ còn ngốc lắm. Trước cuộc đời đầy cám dỗ, bao nhiêu là người  xấu, họ có làm hại con không?
Không có mẹ, đồng  nghĩa con cũng chẳng bằng ai cả. Ai sẽ thực sự yêu thương và lo lắng cho  con như mẹ. Con ham chơi, lêu lổng, con bỏ nhà đi theo người mình yêu  để rồi mang bầu và phải phá thai. Con đau lắm mẹ à, 19 tuổi mà con đã hư  hỏng như thế rồi.
Tiền của mẹ để dành cho con, con  cũng phá hết, nên bây giờ con túng thiếu đủ đường. Người nào yêu con  cũng không thể hiểu được con. Nhiều lúc con buồn, con chán đời, con tự  tử 2 lần đều không thành. Mỗi lần như thế con lại rất đau. Nỗi đau cả về  thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng tại sao cũng chẳng có  ai bên cạnh con lúc đó. Phải chi nếu có mẹ thì hay biết mấy… Con gái của  mẹ sẽ không ra nông nỗi như vậy mẹ nhỉ?
Có lẽ ngoài  mẹ ra, chỉ duy nhất một người duy nhất quan tâm, lo lắng cho con thực  sự. Đó cũng là người duy nhất con tin tưởng. Nhưng phải chi người ấy là  con trai thì hay biết mấy. Tiếc rằng không phải. Mà con không muốn hòa  nhập vào thế giới ấy. Con đã chịu nhiều áp lực từ gia đình mình khi biết  con và người ấy có mối quan hệ tình cảm. Từ đó con phải kiềm chế, con  phải dằn lòng mình lại để không yêu người ấy quá nhiều rồi không thể rút  ra được. Con nói chuyện thô lỗ, cộc cằn, khó ưa, đáng ghét. Con cố tình  quen và yêu người khác để quên người ấy, để thoát ra thế giới lesbian.
Làm được như thế, con cũng cố mạnh mẽ lắm rồi. Nhưng thực  sự con đau lắm, khắp người con đều có cảm giác đau. Con đối xử với  người ta tệ quá phải không mẹ? Vì con không có sự lựa chọn.
Ở bên kẻ khác con cũng chẳng vui vẻ gì, ngày nào hầu như  con cũng khóc, khóc sưng cả mắt. Người ta là con trai thực sự, là người  con quyết định yêu, nhưng rồi con lại nhớ nhung người ấy. Bị người ta  biết được, ngày nào cũng dằn dặt khiến con khó xử lắm. Vì quá khứ con  gái mẹ cũng không tốt lành gì nên con đành cam chịu. Ở bên người ta con  cũng chịu áp lực lớn từ gia đình mình, vì những điều tệ hại con và người  ta làm ra khi không có sự bảo ban, dạy dỗ của mẹ.
Nhưng  mẹ ơi, con còn quá trẻ để phải chịu nhiều áp lực như thế, nhiều khi con  chịu không nỗi mẹ à! Không tiền cũng không tình, cuộc sống đối với con  thật đáng chán. Nhiều lúc con muốn được giải thoát. Con đã thử đi thật  xa khoảng 2-3 ngày để giải tỏa tâm trạng, song cũng vô vọng. Con lại trở  về trong tâm trạng buồn chán.
Bây giờ, con chẳng  biết nên bắt đầu từ đâu để làm lại cuộc đời. Phải chăng tất cả chỉ vì  con không có mẹ. Con chỉ trách ông trời sao nhẫn tâm cướp mẹ khỏi vòng  tay con như thế. Dạo này con thường nghĩ rằng, ra đi là sự lựa chọn tốt  nhất, con thực sự không vượt qua bấy nhiêu điều khó khăn như thế. Con  gái của mẹ yếu đuối quá đúng không ạ? Nhưng con không biết làm sao nữa.  Con bất lực rồi. Ai sẽ là người bên cạnh con lúc này cứu vớt đời con?  Con yêu mẹ!!!