Người dưng gửi anh!



  "Ở cuối con đường nhỏ, mang tên chờ đợi cũng là nơi bắt đầu của con đường lớn mang tên hạnh phúc"... điều đó có phải không anh?

Em biết rằng, chẳng bao giờ anh đủ can đảm để trả lời em, em quá ngu ngốc khi chờ đợi một điều quá đỗi xa xôi phải không? Em đã học được rất nhiều bài học từ cuộc đời về sự "Chờ đợi", nhưng em không tránh khỏi sự yếu đuối của đàn bà, là khi yêu người ta tin người mình yêu như con chiên ngoan đạo tin vào Chúa, và mãi mãi người ta cứ chờ như vậy.
Bài học đầu tiên em học từ mẹ khi em tròn 16 tuổi, mười năm chờ đợi người ấy trong chiến tranh, để rồi ngày chiến thắng người ấy trở về đem niềm vui chiến thắng, vinh quang cho dân tộc. Còn mẹ nhận được gì anh biết không, mẹ chưa kịp nở một nụ cười sau mười năm đằng đẵng chờ đợi, đã thấy đôi mắt của người đàn bà xa lạ nép sau lưng người ấy len lén nhìn mẹ, em đã khóc khi nghe mẹ kể lại.
Và rồi một ngày kia em quen cô gái ấy. Cô yêu hắn, trao cho hắn tất cả để rồi ba lần cô có thai, hắn đều nịnh cô bỏ đi, chỉ với lí do hắn chưa "Công thành danh toại" nên chưa thể cưới cô lúc này, và lần thứ tư cô có thai, giờ đây cô không còn niềm tin để chờ đợi hắn nữa, cô thúc dục nhưng hắn trả lời "Tác phẩm đó không phải của tôi". Lúc này thì cô có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi, nếu cô bỏ đứa bé đi thì cơ hội làm mẹ của cô coi như hết, mà để lại danh dự của cô với mọi người và nhất là đám học trò của cô. Cuộc đời cô sẽ ra sao đây???
Người dưng gửi anh!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, thu tinh
Anh vẫn xa như một miền cổ tích lạ, ở đó không có em, không tình yêu và nỗi nhớ... (Ảnh minh họa)
Em không thể giả vờ rằng em quá ngây thơ để không biết được điều đó, nhưng rồi yêu anh, em vẫn chờ đợi anh như mẹ chờ đợi người ấy, như bao cô gái khác đang từng ngày chờ đợi người yêu của mình với hi vọng và những niềm tin. Nhưng rốt cục kẻ cô đơn vẫn là em, anh vẫn xa như một miền cổ tích lạ, ở đó không có em, không tình yêu và nỗi nhớ...
Có bao giờ anh ngoảnh đầu nhìn lại, một lần thôi em và mùa thu. Anh ơi "Trò chơi thì giả dối mà nỗi đau lại là có thật". Giờ đây giảng đường chỉ còn mình em và kỉ niệm, sẽ không còn ai đèo em lang thang trong những cơn mưa chiều xứ Huế, nhịp Tràng Tiền vẫn tấp nập người qua, sông Hương yên bình trôi chảy, em vẫn là con của mẹ, mẹ luôn dạy em rằng phải biết sống như cây Xương Rồng, luôn vươn mình trên xa mạc đi tìm dòng nước ngọt - dòng nước của sự sống và niềm kiêu hãnh.
Chúc anh an lành và hạnh phúc...
Người dưng!!!

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))