Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts
Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts

Những gì em muốn nói… anh có hiểu

Những giọt nước mắt sẽ không rơi một cách vô nghĩa, trong cuộc đời không gì là vô nghĩa, cũng như không gì là mãi mãi. Hợp rồi tan,tan rồi hợp đó là điều rất tự nhiên, tự nhiên như chính sự tồn tại của em trên cõi đời này, tự nhiên như sự gặp gỡ của hai ta để rồi em yêu anh…
Em đã luôn mơ giấc mơ thật đẹp những giấc mơ mà em khao khát những giấc mơ mà trong đó anh đến bên em và yêu em nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận trong mơ em là người hạnh phúc, giá như nhưng giấc mơ có thể kéo dài mãi mãi, giá như em cứ ngủ một giấc dài vô tận và mơ về anh… có lẻ lại tốt hơn! Em không phải cảm thấy chơi vơi, không phải cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng mỗi khi tỉnh giấc…
Dù em thế nào đi nữa, dù anh không còn yêu em. Nhưng tình cảm của em luôn hướng về anh, nó vẫn luôn chân thành và nồng nhiệt. Anh có biết tâm trạng của em lúc này không?. Ngồi một mình và nhớ về anh trong sự cô đơn mòn mỏi. Một mong ước nhỏ nhoi bây giờ của em là được bên anh lúc này để có thể hét lên “Em Yêu Anh!”,”Em Yêu Anh!” hàng trăm hàng ngàn lần và trao cho anh nụ hôn nồng cháy chân thành để mọi người cùng biết, cùng sẻ chia cho tình cảm của em dành cho anh
Em viết cho riêng anh _người trong trái tim em ..
Em muốn nói với anh rằng …
Em nhớ anh nhiều lắm, nhớ anh ngay cả khi bên anh…
Em luôn mong anh hạnh phúc !! Mong anh luôn vui vẻ và may mắn ….
Chúc anh luôn làm tốt mọi việc và vững tin trong cuộc sống !!!
Em luôn mong anh có hạnh phúc thật sự !!!
Nếu như tình cảm này sẽ ko có tương lai …
Chắc em sẽ khóc thật nhiều ,nhiều lắm anh có biết không…???
Rồi Em không biết mình sẽ ra sao .. Bởi vì Em yêu Anh .. rất yêu Anh !!!
Tình yêu là gì mà người ta phải chết vì nhau? Tình yêu là gì mà con người cứ mãi luôn theo đuổi? Tình yêu là gì… Ai có thể trả lời được câu hỏi tình yêu?
Chắc chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa tuyệt đối về yêu. Lúc còn nhỏ em đã từng tưởng rằng tình yêu chỉ là mến một nụ cười, ấn tượng với một khuôn mặt hay một cử chỉ quan tâm… nhưng đâu chỉ đơn giản có vậy?!
******
Em chưa trải hết cuộc đời để có thể chiêm nghiệm được tình yêu nhưng giờ đây, khi đã lớn hơn, cái nhìn của em về nó không còn giản đơn như trước nữa. Đâu chỉ những vẻ bề ngoài, làm nên tình yêu phải là cái bên trong kia! Sự chân thành, hy sinh, cảm thông, chia sẻ…
Anh biết em buồn lắm ko khi vây quanh em là nỗi cô đơn, khi mà em muốn tâm sự cùng bạn bè nhưng chẳng ai nhấc máy cả, bởi mọi người còn đang bận rộn, đang vui vẻ bên người yêu. Em có thể giấu đi nỗi buồn, nỗi cô đơn, những hụt hẫng trong cuộc sống nhưng liệu em co vượt được qua chúng không? Những cơn bão lòng lớn quá, những đêm cô độc dài quá mà đôi vai em lại quá bé nhỏ!
What real love can do – Những gì một tình yêu chân thành có thể làm được” – Em chợt nhận ra hai chữ “Chân thành” tuy giản dị, mộc mạc mà ý nghĩa biết bao, hình như nó đã hàm chứa tất cả. Liệu đó có phải là chất men của Tình yêu?…
******
Nếu Ai Chưa Từng Tan Nát Cõi Lòng ! Sẽ Không Thể Hiểu Được Nỗi Buồn Đau !
Khi Trong Mắt Tôi Rướm Lệ , Chớ Hỏi Tôi Rằng ” Nước Mắt Đổ Vì Ai ? ”
Hãy Để Tôi Quên Hết Sự Đời , Bằng Ly Rượu Giải Sầu Hỡi Ai Ơi !
Tình Đã Trao Không Thể Nào Nhận Lại
Tình Đi Rồi , Ta Vẫn Mãi Là Ta !

viết cho ấy!!!!


mưa………tan buổi sơ kết lớp. đội mưa ù ra hàng net, tớ ngồi chờ máy và thấy ấy lững thững bước trên đường, đầu ko nón mũ, quần sắn đến đầu gối, cái cặp vắt chéo lủng lẳng cứ đập thành nhịp ở đăng sau. ấy lặng lẽ ngồi xuống quán nước bên đường, châm một điếu thuốc .:huh tớ ngồi ngay đối diện, dõi theo ấy. ấy có biết tớ đang nhìn theo? hình như ấy ko đeo kính ! nhưng mà hôm gì ấy bảo tớ là ấy cai được thuốc rồi cơ mà, sao bây giờ ấy vẫn hút ? ấy nói dối tớ à ! thôi hôm nay hơi lạnh, ấy cứ hút cho ấm người. đằng nào thì Bác hồ cũng nghiện thuốc lá !!!!!!
ngày sơ kết năm học. mưa. giống cái năm ngoái. cũng mưa. tớ nhớ mãi ngày hôm ấy (hôm ấy ngày bao nhiêu thì tớ chịu thua), ấy cho tớ mượn cái cặp để “đeo vào cho ấm” vì hôm đó tớ bị cảm lạnh. cái cặp của ấy có tác dụng vô cùng. một hành động, một câu nói, một đồ vật khiến trái tim tớ loạn nhịp. chính vì loạn nhịp nên huyết áp của tớ tăng lên, và người tớ nóng lên, vi rút chết hêt (nóng quá mà). Nghe có vẻ hơi……….củ chuối, nhưng đấy là cách giải thích duy nhất cho việc tại sao cái cặp của ấy có thể làm cho tớ hết cảm lạnh. tớ hết ốm ngay sau khi đeo cái cặp ấy. và từ ấy, tớ ko còn bị cảm lạnh nữa, tớ chỉ bị cảm thôi (!):helpme: ấy có biết tớ mong đến ngày đi học đến nhường nào. nghỉ hè với tớ là một cực hình. cả mùa hè tớ nhiệt tình rủ ấy đi chơi, thế mà ấy vô tâm ôm lấy cái hàng game. ấy có biết mỗi lần ấy từ chối tớ là tớ buồn thế nào ko ? Rồi cái ngày ấy khoe với tớ là ấy đang cảm một cô bé lớp bên, ấy có biết tớ đau như thế nào ko ? :ranting: :cwm23: Ấy vẫn ngốc nghếch và khờ khạo như ngày nào mặc dù đã có 16 cái sinh nhật. Ấy thích bạn ý, tớ buồn lắm, nhưng ko thể buồn bằng cái ngày bạn ấy làm cho ấy buồn. ấy có biết hôm đó tớ hỏi khắp nơi nick của cái con bé làm ấy buồn đấy để định…………..cho nó 1 bài thật hoành tráng ko :aba:. nhưng rồi tớ nghĩ lại, có lẽ mình ko nên làm thế, vì tớ biết chắc chắn ấy sẽ ko muốn thế. ấy mong muốn bạn ấy luôn hạnh phúc bên cạnh người yêu, một mong muốn cũng giống của tớ. tớ luôn muốn ấy được hạnh phúc, dù người mang hạnh phúc đến cho ấy ko phải là tớ. ấy ko bao giờ hắt hủi ai, nhưng tớ ko thể chịu được việc ấy tránh mặt tớ. tớ có cảm giác ấy khó chịu với tớ. mỗi lần tớ gọi, ấy đều nói một câu tỏ thái độ rất khó chiu :”chuyền gì ?” hay “lại gì nữa đây ?” tớ buồn lắm :tears1: . it nhất tớ cũng có thể làm một người bạn của ấy chứ? có phải tớ lắm điều, hay chỉ giáo ấy, hay giảng đạo ấy ko ? tớ muốn ấy cho tớ biết khi nào thì ấy khó chịu với tớ. tớ muốn ấy cởi mở và thẳng thắn với tớ. tớ chỉ muốn biết ấy đang nghĩ gì, và ấy muốn điều gì. đòi hỏi ấy có quá đáng quá ko ?:1_question: tớ có đòi hỏi quá nhiều ? ấy hay ốm, ấy khiến cho người khác phải lo lắng, những người yêu quý ây ( chắc chắn có tớ ). ấy đã từng đau khổ kêu than: “sao người ấy cứ phải để cho tui phải lo lắng ?” thế ấy có nghĩ là tớ cũng luôn phải lo lắng vì ấy ko ? mặc dù ấy chả mượn tớ lo. thế chắc bạn ấy thì mượn ấy lo cho đấy ! ấy vô tâm lắm. nhiều lúc nghĩ, sao mà tớ…………….ghét ấy thế ko biết . nhưng có một người bạn lại nói :”ghét càng nhiều nghĩa là yêu càng nhiều”. cô giáo cũng bảo:”ko để ý. ko quan tâm thì làm sao ghét !” ừ tớ biết. tớ biết tớ càng nghĩ càng nhận ra tớ yêu ấy quá nhiều. nhiều như nào thì tớ ko biết. nếu có một đại lượng để đo tình yêu thì tớ sẽ lấy đại lượng lớn nhất với một chỉ sô là dương cô cùng………………có lẽ ấy ko biết điều này, rằng tớ yêu ấy .
mưa to quá…………ấy còn ngồi ở hàng nước ây ko? chắc là ko vì nếu vẫn ngồi, ấy sẽ ướt như chuột. ấy hay ốm lắm nên tớ nghĩ là ấy sẽ ko để cho mình bị ướt đâu. ấy chuyển sang nhà mới chắc thích lắm. tớ biết ấy rất thích những đồ mới ( cho dù nó chả đẹp tí nào ấy vẫn cứ thích ). buồn quá. 14 h 56′. tớ viết những dòng này và chẳng mong ấy sẽ đọc được.viết cho tan đi nỗi buồn. viết cho qua mau thời gian. viết để mong cơn mưa tạnh, trời lại nắng, viết để ………………… tớ cũng chả biết là để làm gì nữa………………….
tớ mong ấy vô cùng…………………….

Sống thật với trái tim

Tôi gặp em vì sự tò mò. Buổi học ấy tôi bỏ về giữa chừng và hẹn em đúng một tháng sau sẽ quay lại.
Tôi đã giữ lời hứa của mình. Một phần vì tôi thật sự mong được gặp em và một phần cũng vì muốn tạo cho em sự tự tin bởi lần đầu tiên gặp nhau, em hỏi có phải vì em dạy chưa tốt mà tôi bỏ về không.
Rồi những lần trao đổi qua email, tôi thu hết can đảm mời em đi uống nước. Em đồng ý với điều kiện đi cùng một người bạn nữa. Tôi đã không đồng ý bởi tôi nghĩ rằng em cảnh giác, đề phòng tôi là kẻ xấu. Hơn nữa, tôi sống khá khép kín nên không biết sẽ cư xử với cô bạn của em như thế nào và cũng cảm thấy bị tổn thương khi em hẹn với tôi mà phải đi cùng bạn. Vậy là chúng tôi không gặp nhau.
Có những lần chúng tôi lướt qua nhau trên đường.
Tôi nhớ em. Nỗi nhớ cứ âm ỉ, như có cái gì đó đè nén nơi lồng ngực.
Vốn là kẻ lý trí và kềm chế cảm xúc rất tốt nhưng tôi đành bất lực trước nỗi nhớ để rồi có lúc tôi nhắn tin, gọi điện cho em chỉ đơn giản để được nghe giọng nói của em.
Em bảo tôi đừng yêu em. Em đã một lần tan vỡ nên sợ tình yêu.
Kỷ niệm hai năm ngày đầu tiên tôi gặp em. Tôi đã hẹn em tại một nhà hàng và chờ em đến hơn 10 giờ.
Đã bao lần định đứng lên rồi nán lại với hi vọng là em sẽ đến…
Em không đến.
Em tránh mặt tôi.
Đến bây giờ tôi cũng không biết rằng em có dành cho tôi chút tình cảm nào không. Chỉ mong rằng em hãy dũng cảm sống thật với cảm xúc, với trái tim mình.
Cầu mong em hạnh phúc!
Và tôi. Tôi sẽ hạnh phúc với tình yêu của mình dành cho em. Không ai biết rằng đến khi nào tôi có thể bắt đầu một tình yêu mới, nhưng chắc chắn một điều là tôi đã và đang rất hạnh phúc với tình yêu của riêng mình.
Cảm ơn em vì nhờ gặp em mà anh biết được thế nào là tình yêu.

Em Là Tất Cả Của Đời Anh!

My Love!

Em lúc này đây ngồi trong căn phòng này anh cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo quá. Không biết giờ này em đang làm gì, em có buồn ko. Lời chia tay đối với em nói ra thật nhẹ nhàng, chẳng lẽ cuộc đời của anh chỉ là kẻ đi chinh phục hay sao?

Khi quen em anh ngỡ tưởng anh đã tìm được tình yêu đích thực của mình, anh đã vượt qua tất cả sự cản trở của gia đình người thân để nguyện đi theo em- tình yêu của anh. Vậy mà sao giờ đây anh thấy buồn quá em ah! Em bảo anh làm sao để quên em, quên đi bao nhiêu kỷ niệm đã có cùng nhau, ngồi trong căn phòng nhỏ mà anh cảm thấy trống vắng quá. Anh muốn hét lên thật to, lúc này anh muốn được thả mình theo dòng sông,hay biển lớn, để khi nhắm mắt lại anh không biết gì, không nhớ gì, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.

Anh xin lỗi em- người con gái anh yêu, không biết anh đã xin lỗi em bao nhiêu lần vì những lúc lỡ lời làm em buồn, và lần này anh lại nói lời xin lỗi em - ngàn lần xin lỗi em. Anh hiểu được cái cảm giác của em lắm, anh cũng nhớ em lắm, anh cũng muốn 30/04&01/05 chở em đi chơi lắm chứ. Hôm qua "ngày của mẹ-10/05" anh đã sắp xếp chở em đi chơi nhưng mà không được, anh thật đáng ghét phải không em. Anh cũng trách chính bản thân mình, giờ đây khi mà em nói " Đường ai nấy đi" thì dường như hối hận của anh cũng đã muộn rồi phải không em?

Em ah! em có biết không công việc hiện tại nó có ý nghĩa như thế nào với anh không, vì vậy anh đã phải hy sinh thời gian, anh muốn sau này sẽ có công việc ổn định để có thể lo được cho tương lai của hai đứa. Giá mà em có thể trả lời anh được "Rằng một thằng đàn ông ko có sự nghiệp thì liệu có thể lo được cho cuộc sống của mình hay không? Hay suốt ngày chỉ ăn bám ?" Anh anh ko thể em ah, anh yêu em vì vậy anh luôn mong muốn mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần. Vì vậy, nếu một ngày, nếu một ngày nào đó anh ko lo được cho em thì anh cũng sẽ lìa xa em vì anh không muốn người anh yêu phải khổ vì anh!

Anh đã lỗ lực, đã cố gắng rất nhiều. Từ lúc cha mất anh như mất phương hướng mất hết niềm tin vào cuộc sống anh sống vật vờ và không có mục đích. Khi gặp em, anh như một người đang thoi thóp giữa biển khơi bỗng dưng có ai đó cho anh một cái phao để bám vào. Em ah, em đã mang lại cho anh nghị lực sống truyền cho anh sức sống giúp anh vượt qua những lúc khó khăn, bên cạnh anh lúc buồn vui! Nghĩ về những ngày đó anh nghĩ anh thật may mắn vì có em bên cạnh. Và hôm nay cái cảm giác không có em, anh buồn buồn nhiều lắm và có những lúc anh muốn tìm đến một sự giải thoát anh muốn quên hết tất cả. Em ah, anh không thể không thể! không phải vì anh sợ mà khi ba anh mất anh đã hứa với ba sẽ lo cho mẹ và các em của anh đầy đủ. Nếu em có thể hiểu và thông cảm cho anh, dường như gánh nặng trên vai của một người tuổi đời quá trẻ như anh-23t. Anh không biết chia tay em anh sẽ bắt đầu lại như thế nào?

Anh sẽ không giận không trách em vì đã nói lời chia tay anh, anh biết rằng anh chỉ là kẻ mồ côi và thua người khác rất nhiều, xung quanh em lúc nào cũng có người hơn anh nhiều, nhưng có một điều anh tin chắc rằng tình yêu mà anh dành cho em thì sẽ không ai có thể bằng. Giá mà em có thể nhận ra được điều đó. Thôi em hãy đi và đừng bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn anh với con mắt thương hại. Em hãy làm những gì em cho là đúng, hãy đi, em hãy luôn nhớ rằng niềm vui & hạnh phúc của em cũng là của anh vì vậy anh luôn mong em Hạnh Phúc! Cám ơn em đã cho anh biết được niềm vui hạnh phúc khi yêu, được yêu dù ngắn ngủi. Và anh cũng cám ơn em đã cho anh biết được sự đau khổ khi yêu- sự đau khổ mà sẽ rất khó rất khó có thể quên được!

Chúc em! Chúc em Hạnh phúc bên người mới....!

em ơi ! anh yêu em nhiều lắm

Ngày trước anh như một chú bướm vô tư trêu đùa với những cánh hoa, ngày trước em là một cô bé diệu hiền đã đên với anh mặc cho anh không màng đến emn vẫn âm thần đợi chờ và quan tâm chăm sóc anh. Lúc đó quả thật anh không nhận ra được tình yêu của em dành cho anh. Anh vẫn mải mê với những cô gái khác bỏ mặc em một mình nhưng em vẫn không oán trách. Một năm học dài trôi qua, dần dần anh đã cảm nhận được thứ tình cảm mà người ta vẫn gọi là tình yêu với em. Anh đã bắt đầu quan tâm đến em hơn, những lúc bên em là lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó giữa chúng ta bắt đầu nảy sinh những mâu thuẩn. Anh thật không biết mình có sai lầm hay không khi chấp nhận yêu em, anh đã dành trọn tình yêu của mình cho em, anh không quan tâm đến những người con khác vì nghĩ là từ bây giờ anh đã có em, những buổi tối mình nhắn tin cho nhau những lời nói yêu anh của em đã làm anh ngất ngây say đắm. Anh đã quyết định viết thư cho em nói hết nỗi lòng và tình cảm của anh nhưng sau đó thì anh nhận ra em đã thay đổi hẳn, em không còn là em của ngày xưa, em không còn là người con gái mà anh đã dành trọn tình yêu, em không còn vẻ hồn nhiên của ngày xưa. Anh thật bất ngờ nghe nhói trong tim với những điều mà em nói ra hôm nay. Sao em lại thay đổi nhanh đến như vậy? Chuyện gì đã xảy ra mà khiến em trở nên như vậy khi mà tình yêu anh dành cho em vẫn còn đó. Dù rằng em không phải là người con gái đầu tiên đền với anh nhưng em cũng đã là người mang đến cho anh sự đau khổ khi yêu một người. Thật ra em đến với anh là vì sao, không lẽ vì ngày trước anh là người phong lưu đa tình làm cho em yêu mến còn bây giờ anh chỉ yêu mình em điều này đã làm cho em chán nản? Không lẽ vì ngày trước anh ăn chơi hơn người, xài di động đi tay ga mà em đến với anh sao? Nếu vì điều đó thì anh quả thật đã lầm khi yêu em. Nhưng thâm tâm anh lại không cảm thấy được điều đó. Trời ơi anh phải làm sao đây? Anh không thể tiếp tục chịu đựng như thế này nữa, nhưng mà anh cũng không thể quên được em, tâm trạng anh bây giờ em có hiểu không, kì thi tốt nghiệp sắp tới rồi anh không biết mình có vượt qua nổi không đây nữa. Tại sao em lại để anh một mình giữa lúc anh cần em như thế này vì sao vì sao vậy em ????Dù anh có nói thế nào đi nữa em vẫm sẽ mãi mãi không hiểu được anh yêu em như thế nào nhưng dù sao anh vẫn sẽ yệu em và cầu chúc cho em luôn hạnh phúc bên người yêu dù rằng người đó không phải là anh, trên con đường ngày nào giờ chỉ còn mình anh cất bước với những kỉ niệm ngày nào bên nhau có lẽ ông trời đã cho anh thấy được yêu một người là khổ như thế nào và đau đớn thế nào khi người yêu mình ra đi vì trước đây anh cũng chỉ đùa với tình yêu người khác và bây giờ em đã cho anh thấy cảnh đó nhưng anh không trách em đâu. Anh yêu em nhiều lắm

TÌnh YÊu ĐÂu PhẢi TrÒ ĐÙa

Anh đã đến bên em thật nhanh và anh đã ra đi cũng thật bất ngờ làm em cứ ngỡ như đó chỉ là một giấc mơ. Đêm qua khi nghe tiếng chuông tin nhắn điện thoại lúc 12h3phút em em đọc tin thì ra đó là tin nhắn của anh vẫn bình thường anh vẫn đến nơi em lám để nói chuyện với em chiều nay chúng ta vẫn gọi điện cho nhau tối nay cũng vậy thế mà đêm nay thì “Ngọc Anh a! em đã ngủ chưa? anh thật sự xin lỗi em. chỉ một lần em làm anh thất vọng đã làm cho anh ko còn cảm giác và hứng thú muốn ở bên em nữa, em ko thấy anh khác sao? anh biết là em thấy nhưng em đã cố chịu đựng , em đừng như thế ,em hay la chính mình. Anh luôn chúc em gặp nhiều may mắn trong c/s va ty” Em sẽ không bao giờ quên nhưng lời anh đã nói với em đọc một lần thôi mà em đã như ghi sâu những lời anh noi.
Anh biết và em cũng biết trong cuộc sống không có ai là không mác những sai lầm tuy em đã mắc sai lầm nhưng tại sao anh lại không nói ra cho em biết để em sủa chưa. Anh đã dội một gáo nước lạnh vào em trong khi em đang mơ một giấc mơ về một tình yêu có anh và em, anh đã làm em bừng tỉnh, em buồn em khóc em biết cũng chẳng giải quyết được điều gì cả. sự thật là anh đã xa em thật rồi. giờ đây em biết phải làm sao đây để em quên anh quên đi những kỉ niêm đẹp đẽ mà chúng ta đã có với nhau, em phải làm sao em muốn gào thật to muốn chìm vào giâc ngủ để rồi không bao giờ tỉnh dậy được nũa ,em muốm quên anh muốn không nhớ gì về anh nhưng em đã không làm đựơc phải chăng anh đừng đến bên em đừng xen vào cuộc đời em thì có lẽ giờ đây em đã không phải đau khổ như thế này, nhác đến anh khoé mắt em cay cay những giọt nước mắt cứ trào ra mà không biết những giọt nước mắt đó có làm anh mềm lòng!
Có bao giờ thật lòng yêu em không anh?Cớ sao người vội vàng trao em tiếng yêu để lòng em mang bao niềm đau vội trách thân mình vì để mất anh nhưng mà vì sao anh lại ra đi cho tưng ngay yêu thương bên nhau vụt tan , người hãy nói với em vì sao thế nói với em vì sao long ta yêu nhau mà không thể bên nhau phải chăng trong trái tim của chính anh không mang theo lời yêu anh đã nói với e. Đành lòng cất bước quay mặt đi mãi cất bước quay mặt không về không cho em một câu khi chia lìa chẳng cho em biết được một lý do sao tim em phải sống trong cô đơn.
Gìơ đây em biết phải tin vào ai đây? Ai sẽ cho em niềm tin ai sẽ cho em tình yêu đích thục em sơ, rất sợ phải vẫp ngã thêm một lần nữa giá như lúc này có anh o bên em thì em sẽ không đau buồn, em sẽ phải nói j với bố mẹ về mối quan hệ của chúng ta bố mẹ rất yêu quý anh coi anh như con cái trong nha ma bây h lại như thế này sao anh? Một lần nữa em mong anh hãy suy nghĩ về cuộc tình củe chúng ta. Em yêu anh và yêu anh thật lòng em không muốn xa anh em muốn anh và em sẽ đi suốt cuộc đời này anh nhé , em sẽ chờ anh bởi em yêu anh thật nhiều thầm nguyên cầu trong bao giấc mơ mình sẽ bên nhau như ngày xưa.

hãy trở về và tha lỗi cho anh nhé em ! ♥


Sau đổ vỡ của mối tình đầu, tôi trở nên sợ yêu, sợ những người con gái. Như con chim trúng tên sợ cành cong, tôi sợ tình yêu của mình sẽ bị phụ bạc lần nữa.
Gần 2 năm sau ngày chia tay với người con gái ấy, tôi chưa hề yêu ai. Cho đến một ngày tôi gặp em…
Có lẽ đó là định mệnh, là số phận đưa em đến với tôi – Tôi luôn tự nhủ với lòng mình như thế. Sự hồn nhiên, vô tư, trong sáng của em đã làm con tim tôi như được hồi sinh. Nếu như người con gái của mối tình đầu thâm trầm và sâu lắng bao nhiêu thì em lại trẻ trung, tinh nghịch bấy nhiêu. Hai con người dường như hoàn toàn đối lập với nhau. Tâm hồn khô cằn và nứt nẻ của tôi đã được tình yêu của em làm tươi mát trở lại. Tôi yêu em lúc nào, trái tim tôi cũng không hề hay biết.
Rồi sinh nhật tôi, người con gái của ngày xưa trở lại, vẫn dịu dàng và đằm thắm như xưa. Sự trở lại đột ngột của cô ấy đã làm trái tim tôi run lên. Tôi không thể điều khiển được lý trí của mình trong giây phút ấy, nhưng tôi vẫn cố kìm nén. Vết đau trong lòng tôi quặn nhói khi cô ấy nói rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi. Từng ngày, từng giờ cô ấy vẫn dõi theo cuộc sống của tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy rất ân hận vì đã bỏ tôi để chạy theo cuộc sống vật chất phù du. Những ước mơ về một cuộc sống no đủ vật chất giờ không còn quá ám ảnh và quan trọng với cô ấy nữa. Cô ấy muốn tôi tha thứ, điều cô ấy cần là tình yêu của tôi. Cô ấy muốn mọi thứ trở lại như xưa.
Trong giây phút ấy, trái tim tôi có chút xáo động nhưng tôi nhận ra rằng tôi không còn yêu cô ấy bởi tôi đã có em. Tôi cần một sự bình yên, cần tình yêu của em – tình yêu đã tái sinh tâm hồn tôi, và tôi đã từ chối cô ấy. Cô ấy khóc rất nhiều, và cô ấy yêu cầu được ôm tôi lần cuối trước khi ra đi. Tôi đã chấp thuận yêu cầu ấy.
Chính cái khoảnh khắc đó, em đẩy cửa bước vào. Tôi chỉ kịp nghe thấy có tiếng bước chân của em vỡ òa theo tiếng khóc nức nở. Tôi đau đớn biết rằng cả hai người con gái đã rời bỏ tôi.
Em chạy trốn tôi. Nhưng tôi tin em không thể chạy trốn con tim mình. Em biết không, tôi yêu em rất nhiều và từng ngày, từng giờ tôi vẫn chờ đợi em.
Hãy trở về và tha lỗi cho anh!…

Em nhớ anh nhiều lắm !!!

Chắc có lẻ sẽ chẳng ai hiểu được giờ đây em buồn và nhớ anh nhiều như thế nào đâu?…Ừ thì đã một tháng trời rồi anh lạnh nhạt với em …..anh không buồn gửi tin nhắn dù là hỏi thăm đến em …em không hiểu tại sao ? tại sao lại như vậy cơ chứ?…anh bảo anh buồn anh chán , anh bây giờ chẳng biết anh đang nghĩ gì cả ?…anh chẳng muốn gặp ai , em hãy cho anh thời gian …Thời gian ư ? tại sao em lại phải cho anh thời gian cơ chứ ? mà tại sao anh ko nói cần em là thời gian để anh vượt qua được lúc buồn chán như thế này cơ chứ ? Anh ơi ! anh có biết rằng em mong muốn được nghe tâm sự của anh không ? được chia sẽ cùng anh ? nhưng …anh đã không như vậy …? em thật đau khi nghe anh nói rằng anh muốn tránh mặt em ?
Thế rồi ngày qua ngày , em nhớ anh mà chẳng biết làm gì cả …? buồn và cô đơn sống trong niềm hạnh phúc của những kỉ niệm …Bây giờ đây trong đầu em có cảm giác rằng tình cảm của anh dành cho em không còn như lúc đầu nữa ? và lí do chính đáng để anh tránh mặt em kô là gì cả chỉ vì em chưa phải là người anh tâm sự và chia sẽ …Em không biết em nghĩ vậy có sai lầm hay không ? nhưng đó là những gì em đang nghĩ đó …
…Anh đừng trách em sao làm như vậy nhé……..có lẻ lời nói chia tay của em sẽ làm anh cảm thấy buồn nhưng đó là cái mà em có thể làm bây giờ …yêu anh để làm gì khi bên anh em chẳng làm gì được cả …lúc anh buồn chán như thế này thì mỗi đứa phải ở mỗi nơi …có phải em là một phần nào đó trong gánh nặng buồn chán của anh hay không ? nếu là như thế chia tay với anh có lẻ là cách làm mà em nên làm lúc này .Nói ra lời chia tay là em đây đã lấy hết nước mắt của lòng mình , nén chặc cơn đau lại để giờ đây khi không thể kiềm nén nó được thì chính em lại làm cho em đau nhiều hơn .Anh có biết rằng em đây nhớ anh nhiều lắm không? nhưng anh sẻ kô được nghe lời nói đó , em cũng muốn nói với anh rằng em đây rất nhớ anh nhưng em kô hiểu tại sao khi đứng trước anh những lời nói đó em lại kô thể nào đủ can đảm nói ra được .Em đã bảo với anh rằng :”kết thúc cuộc tình này là do sự tránh mặt không lí do của anh đã làm cho trái tim em nguội lạnh , em dã quên anh và muốn rằng anh hãy quên em , em sẽ kô nhớ đến anh vì chính anh là người làm cho em muốn quên đi tình yêu , chúng ta chia tay anh nhé ”
.”Em sẽ không nhớ đến anh “đó là lời nói anh nghe được , còn lời trái tim em muốn nói thì chắc anh sẽ chẳng bao giờ nghe được rằng em đây ” em nhớ anh nhiều lắm” và nhớ anh có lẻ đây là hạnh phúc mà em có thể lưu giữ được.Em kô làm gì được hơn cả , ở nơi đây em chỉ biết chúc cho anh vui vẻ và tìm được một nữa trong trái tim của mình .
Người con gái mãi yêu và mãi nhớ anh trong trái tim nguội lạnh này , hãy mỉm cười để cả hai cùng hạnh phúc anh nhé! Nhoanhnhieu_mylove…
Tình yêu chưa chắc gì đau khổ
Đau khổ rồi mới chắc đó là tình yêu

Những gì em muốn nói… anh có hiểu


Những giọt nước mắt sẽ không rơi một cách vô nghĩa, trong cuộc đời không gì là vô nghĩa, cũng như không gì là mãi mãi. Hợp rồi tan,tan rồi hợp đó là điều rất tự nhiên, tự nhiên như chính sự tồn tại của em trên cõi đời này, tự nhiên như sự gặp gỡ của hai ta để rồi em yêu anh…
Em đã luôn mơ giấc mơ thật đẹp những giấc mơ mà em khao khát những giấc mơ mà trong đó anh đến bên em và yêu em nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận trong mơ em là người hạnh phúc, giá như nhưng giấc mơ có thể kéo dài mãi mãi, giá như em cứ ngủ một giấc dài vô tận và mơ về anh… có lẻ lại tốt hơn! Em không phải cảm thấy chơi vơi, không phải cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng mỗi khi tỉnh giấc…
Dù em thế nào đi nữa, dù anh không còn yêu em. Nhưng tình cảm của em luôn hướng về anh, nó vẫn luôn chân thành và nồng nhiệt. Anh có biết tâm trạng của em lúc này không?. Ngồi một mình và nhớ về anh trong sự cô đơn mòn mỏi. Một mong ước nhỏ nhoi bây giờ của em là được bên anh lúc này để có thể hét lên “Em Yêu Anh!”,”Em Yêu Anh!” hàng trăm hàng ngàn lần và trao cho anh nụ hôn nồng cháy chân thành để mọi người cùng biết, cùng sẻ chia cho tình cảm của em dành cho anh
Em viết cho riêng anh _người trong trái tim em ..
Em muốn nói với anh rằng …
Em nhớ anh nhiều lắm, nhớ anh ngay cả khi bên anh…
Em luôn mong anh hạnh phúc !! Mong anh luôn vui vẻ và may mắn ….
Chúc anh luôn làm tốt mọi việc và vững tin trong cuộc sống !!!
Em luôn mong anh có hạnh phúc thật sự !!!
Nếu như tình cảm này sẽ ko có tương lai …
Chắc em sẽ khóc thật nhiều ,nhiều lắm anh có biết không…???
Rồi Em không biết mình sẽ ra sao .. Bởi vì Em yêu Anh .. rất yêu Anh !!!
Tình yêu là gì mà người ta phải chết vì nhau? Tình yêu là gì mà con người cứ mãi luôn theo đuổi? Tình yêu là gì… Ai có thể trả lời được câu hỏi tình yêu?
Chắc chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa tuyệt đối về yêu. Lúc còn nhỏ em đã từng tưởng rằng tình yêu chỉ là mến một nụ cười, ấn tượng với một khuôn mặt hay một cử chỉ quan tâm… nhưng đâu chỉ đơn giản có vậy?!
******
Em chưa trải hết cuộc đời để có thể chiêm nghiệm được tình yêu nhưng giờ đây, khi đã lớn hơn, cái nhìn của em về nó không còn giản đơn như trước nữa. Đâu chỉ những vẻ bề ngoài, làm nên tình yêu phải là cái bên trong kia! Sự chân thành, hy sinh, cảm thông, chia sẻ…
Anh biết em buồn lắm ko khi vây quanh em là nỗi cô đơn, khi mà em muốn tâm sự cùng bạn bè nhưng chẳng ai nhấc máy cả, bởi mọi người còn đang bận rộn, đang vui vẻ bên người yêu. Em có thể giấu đi nỗi buồn, nỗi cô đơn, những hụt hẫng trong cuộc sống nhưng liệu em co vượt được qua chúng không? Những cơn bão lòng lớn quá, những đêm cô độc dài quá mà đôi vai em lại quá bé nhỏ!
What real love can do – Những gì một tình yêu chân thành có thể làm được” – Em chợt nhận ra hai chữ “Chân thành” tuy giản dị, mộc mạc mà ý nghĩa biết bao, hình như nó đã hàm chứa tất cả. Liệu đó có phải là chất men của Tình yêu?…
******
Nếu Ai Chưa Từng Tan Nát Cõi Lòng ! Sẽ Không Thể Hiểu Được Nỗi Buồn Đau !
Khi Trong Mắt Tôi Rướm Lệ , Chớ Hỏi Tôi Rằng ” Nước Mắt Đổ Vì Ai ? ”
Hãy Để Tôi Quên Hết Sự Đời , Bằng Ly Rượu Giải Sầu Hỡi Ai Ơi !
Tình Đã Trao Không Thể Nào Nhận Lại
Tình Đi Rồi , Ta Vẫn Mãi Là Ta !

Em phải bắt đầu quên anh từ đâu?

Ðã bao lần rồi câu hỏi đó vẫn mãi ngân lên, dù bây giờ em đã xa anh. Em vẫn tự hỏi mãi tại sao lại yêu anh ? Tại sao anh nhỉ ? Bởi vì anh quan tâm đến em. Thật đơn giản phải không anh ? Dù cho đơn giản là nhưng điều rất nhỏ, chỉ rất nhỏ thôi. Nhưng đối với em, những điều đó thật tuyệt. Thế mà bây giờ nó chỉ còn là kỉ niệm, anh đã đến vì anh thương em, và cũng ra đi vì lí do đó. Anh đã thay đổi không còn là anh nữa, không còn thương em, dù chỉ là những điều nhỏ bé như ngày xưa. Có lẽ anh chẳng bao giờ hiểu được đâu. Vì câu nói quen thuộc sẽ mãi là ANH LÀ THẾ. Vì thế để bây giờ quay về bên anh, em thật sự sợ anh, anh àh ! không phải sợ anh, mà em sợ tình yêu của anh. Và em sợ cảm giác cô đơn !
♫.Nó thường về bên em khi em cảm thấy cần anh. Những ngày đã trôi qua đi, em vẫn cô đơn một mình em, với niềm mong đợi anh sẽ trở về, chỉ đơn giản là thế thôi anh àh, em chỉ cần anh bên em là được rồi, nhưng…chỉ có em và nỗi buồn. Những lúc đó em luôn chôn vào nỗi nhớ, tràn vào trái tim, em đâu có dám trách anh đâu, mà em chỉ biết khóc, em cũng chẳng nhớ là mình đã bao lần gục ngã, dựa vào vai đứa bạn để khóc nức lên rồi nghe nó mắng. Vì nó thương em, thương cho tình yêu dại khờ em đã trao đến anh. Thật quá tệ phải không anh ? Nhưng vì em yếu đuối quá phải không anh ?
♫.Em không đủ dũng cảm để xa anh, xa cái tình yêu ngốc nghếch đó, dù vẫn biết khi yêu sẽ đau khổ nhưng làm sao đây ? Khi trái tim em chỉ có mình anh là chủ. Em muốn khóc, muốn chạy trốn,nhưng lại cứ chạy về bên anh, con tim đã quen lối rồi anh ơi ! Dù đã bao lần con tim chạy trốn, chạy khỏi anh, đã bao lần rồi anh nhỉ ? Em nói lời chia tay. Vậy mà có lần nào em ra đi được đâu. Nỗi nhớ lại đến, nó làm em bối rối và bất lực, lúc quay về bên anh.
♫.Khổ sở trong nỗi nhớ, khi em biết đến tình yêu của anh. Mối tình đầu dại dột quá phải không anh ? Nhưng trong trái tim em, suy nghĩ của em đó mãi mãi là mối tình đẹp nhất. Dù đã bao lần khóc, bao lần chạy chốn. Nhưng mãi mãi em vẫn cám ơn tình yêu của anh. Dù anh sẽ mãi không quay về bên em.
♫.Em cám ơn tình yêu anh đã dành cho em !!!
Anh đang tự dối lòng mình, hãy sống với con người thật của mình anh nhé, em luôn mong những lời nói của anh sẽ mãi chân thành, em luôn luôn ao ước có một ngày chúng ta sẽ về bên nhau, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn. Đôi khi trong suy nghĩ em lại thốt lên câu nói : ” Mày điên quá, người ta bỏ mày rồi, những lời nói của người ta đâu còn như ngày đầu mà mày lại nghĩ sẽ có một ngày quay trở về “. Có phải em suy nghĩ ngốc nghếch quá không anh ? Em sẽ không bao giờ trách anh cho dù anh mãi không thuộc về em !!!
♫.Nhưng em sẽ mãi mãi không quên những kỷ niệm đẹp khi mình bên nhau…em sẽ ra đi và luôn chúc cho anh được hạnh phúc bên người anh yêu…em sẽ mang theo những gì còn xót lại khi mình yêu nhau !!!
…Nothing’s Gonna Change My Love For You…
Thế là hết ta xa nhau xĩnh viễn
Đã bao lần trái tim em muốn khóc
Bởi lòng em lại nhớ đến anh
Muốn quên đi nhưng nào có được
Bóng hình anh thành ký ức trong em
Mãi còn đó một tình yêu xưa cũ
Xóa không hết dấu vết một lần yêu

Lời muốn nói với em !!!

Sự tình cờ của số phận mang em đến bên anh.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng biết từ bao giờ anh và em gắn bó với nhau bằng những tình cảm không gọi được bằng tên.
Luôn luôn em ở bên anh những khi anh cần có ai đó bên cạnh, luôn luôn em mang tới cho anh nụ cười những khi anh đau buồn nhất, luôn luôn là em chỉ là em thôi trong tim anh.
Chúng ta đã có biết bao kỷ niệm yêu thương bên nhau, đã có biết bao những ngày hạnh phúc.
Anh tự hỏi vì sao trái tim anh luôn nửa nhịp khi nhìn em cười, nghe em nói.
Tự hỏi vì sao chúng ta có thể chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn, sao chúng ta có thể hiểu nhau dễ dàng đến thế ?
Anh cứ mãi đi tìm một nửa của mình mà không gặp được ai như em cả, đến khi mình gặp nhau thì anh lại không thể tiến thêm một bước nào về phía em nữa, anh chỉ dám đứng lại một chỗ nhìn em thinh lặng.
Vui sướng hạnh phúc có em trong đời và đau khổ vì chẳng thể nào nói với em lời yêu thương mà anh mang trong tim bao ngày qua.
Yêu dấu ơi, anh là gì giữa bề bộn đời em ?
Giờ đây, anh biết gọi em là gì đây ? Anh gọi em là bạn yêu dấu ? Là Em gái ? Hay là gì khác ?
Em mãi là người anh yêu thương, người bạn thân ái, người anh hiểu biết, người … trong tim anh !
Em đã là tất cả. Nhưng với em, anh là gì sao em không nói? Xin một lần, chỉ một lần nói tiếng yêu thương … !
Yêu dấu ơi … !!!
Anh … !

Anh sẻ cố quên em

Em yêu….
*** Đã lâu rồi từ ngày em ra đi ,.,., Anh hok liên lạc ji` với em ,., hok gọi điện hok thư từ ,.,.hok mail ,., hok online ,.,. hok ji` cả ,.,.
Mặc dù anh biết rằng : em vẫn mong chúng ta sẻ có 1 mối quan hệ tốt đẹp ,,.,
Nhưng mà em ạ ,.,. Anh hok thể làm như vậy được ,.,
*** 1 lần em khiến anh bị tổn thương ,.,. Anh chẳng thể làm khác đi được ,.,.Dù anh biết mình còn rất , rất yêu em ,.,.Nhưng anh vẫn hok thể ,.,.
Em nói thời gian sẻ xoa dịu đi vết thương lòng ,.,. Anh hiểu ,.,.Nhưng hok ai dám chắc sẻ hok để lại di chứng ,.,.
Em ra đi phút biệt li anh mãi nhớ , rất buồn ,.,. Không 1 lời giải thích cho anh hiểu ,.,. Anh sẻ hiểu làm sao đây.,. khi chúng ta đang hạnh phúc bên nhau thì em lại đành nói ra lời chia tay ,.,
*** Anh hok hiểu , anh chẳng hiểu ji` hết ,.,.
Và anh mãi sẻ hok bao giờ tha thứ cho em cả ,.,.
tất cả là vì lí do ji` chứ ,.,.
Tại sao em nói yêu anh , rồi lại nói chia tay ,., nói hok còn yêu anh như ngày xưa nữa chứ !
*** 1 năm ” là quãnh thời gian chúng ta sống trong tình yêu và hạnh phúc ,,.” đúng vậy 1năm quãng thời gian không dài nhưng cũng hok fai? ngắn ngủi fai? hok em !!!
*** Biết bao nhiêu kỷ niệm ,., biết bao buồn vui ,.,. những chiếc hôn nồng nàn ,.,
…..Bỗng chốc trong giây lát em đã xé nát tất cả ,.,. xé nát 1 cuộc tình đẹp ,.,. những kỷ niệm và cả cuộc đời anh nữa ,.,.
Em biết hok ,.,.,
Quãng thời gian hok có em ,.,. anh đã chẳng fai? là chính mình nữa ,.,
Cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị ,.,.
dường như sống đối với anh là 1 cái ji` đó thật nặng nề và ngột ngạt ,,.
Đã có lúc anh chẳng muốn mình có mặt trên thế gian này nữa ,.,.
*** Nhưng làm như vậy.,., mọi người sẻ nhìn anh bằng ánh mắt thế nào đây???
Gia đình , bạn bè ,.,. sẻ nghĩ anh sao đây ,.,.
Là 1 thằng đàn ông ,.,
Chẳng lẻ lại yếu đuối và gục quỵ như vậy
*** Anh biết và anh biết chứ ,.,.
Anh sẻ vẫn fai? tiếp tục sống ,.,. 1 cuộc sống mà sẻ thiếu đi người mình yêu thương nhất.,.
có lẻ rất khó khăn với anh ,.,
Anh hok dám chắc mình có thể quên được em hok ?? Nhưng anh sẻ sống bằng tất cả nghị lực của anh ,.,.,
Em hãy cứ vui cứ hạnh phúc bên tình yêu mới ,.,.,
Đừng bao giờ nghĩ về anh nữa ,.,. đừng bao giờ quan tâm , lo lắng đến anh nữa ,.,.
Vì nếu em làm như vậy ,.,. anh sẻ hok cảm động đâu !!! mà chính vì sự quan tâm , lo lắng của em lúc này sẻ chỉ làm anh thêm tổn thương mà thôi , em ạ !!!
Em hãy đừng bao giờ nhắc và nghĩ đến anh nữa ,., dù là chỉ 1 phút , 1 giây,.,.và cả trong giấc mơ nữa nhé ,.,

Gởi anh người em thương yêu nhất !!!

Anh biết ko ? tuy đang ngồi gần anh đây nhưng em thấy buồn quá, ko fải là buồn vì anh mà buồn vì chuyện tình yêu mình sao mà khó khăn va nhiều nước mắt đến thế.Tính đến nay thì mình yêu nhau đã hơn 1 năm 1 tháng 2 ngày rồi , thế nhưng ko như đựoc như mong muốn của cả 2. tại sao người lớn ko ai chịu hiểu cho em và anh nhỉ? ai cũng biết chúng mình khó khăn lắm mới yêu được nhau , đến được nhau, fải trải wa nhiều lần cãi nhau , giận hờn và chiatay nhưng chúng mình đã bao giờ cảm thấy ko cần nhau nữa đâu, lúc nào , khi nào em cũng cảm thấy rất cần anh , yêu anh , thương anh và nhớ anh dzù có khi ta đang đi bên nhau thì những cảm xúc đó ko nhạt nhoà… có chăng thì những lúc giận anh was , tức anh was… nhưng ko khi nào em giận anh được wá 1 ngày.Em thấy anh thật là tốt, rất tốt và rất thương em , em thấy hạnh fúc điều này ,em nhớ rõ lần đầu tiên anh khóc vì em là lúc nào , và vì sao… đó là ngày em hạnh fúc nhất ( trừ ngày “đó đó ” anh hơ ) vì từ khi đó em được biết anh cũng yêu em thật lòng ko đùa giỡn.Nhưng cũng từ đó em cũng hay khóc và buồn vì anh hơn , lần đâu gặp anh em chỉ biết anh là người wý trọng tình cảm bạn bè, anh co thể làm tất cả cho bạn bè mà ko cần fải trả ơn , em đã thấy bao nhiêu lần anh cãi bướng với cha mẹ chỉ vì bênh vực bạn , anh ngang nhưng ko fải là người độc đoán ,ích kỉ trong tình yêu , điều này đúng thôi vì khi yêu ai ko thế , nhưng có nhiều thứ anh wá cố chấp , ngang bướng nên em fải rơi lệ. Từ khi yêu anh em đã biết em đã có anh , và xác định được anh là người cuôi cùng của đời em vì thế em đã trao cho anh … ko đắn đo , nhưng cũng từ đây xảy ra bao nhiêu chuyện , miệng lưỡi thiên hạ , vì qk ko mấy hay ho , nhưng anh và em đã vượt wa tất cả , giờ lại đến gđ. Gđ anh ko thích em từ đầu-em biết ,nhưng em căsp nhận vì em yêu anh mà , vì em nghĩ có anh là được rồi ,hf rồi ,nhưng ko fải thế, em cũng đau khổ nhiều vì gđ , rồi đến gđ em phản đối, nhưng 2 đứa vẫn cố thuyết fục , cũng có thời gian hf khi đựoc gd em vui vẻ đón nhận anh , khi có gì là nhờ anh , cả nhà đã xem anh là thành viên trong gd , anh có nhớ ko lúc mà anh lên nhà giúp em trong việc dọn dẹp ,sửa nhà áh.Em hf khi thấy anh có thể vui vẻ và thoải mái lên nhà, rủ em đi chơi ( trong khi đó gđ đã chỉ cho đi với anh , nếu ai khác rủ thì… ) gọi đt anh ko fải sợ mỗi khi nghe giọng nói của ba mẹ , mà anh đã có thể trực tiếp gọi xin gặp em và có khi ba em chuyện trò với anh và rủ anh lên nhà , và vui nhất trong những khi đó là lúc ba ngồi nhậu với cả gđ ba đã nói ” thằng P cũng được đó chứ , đẹp trai , siêng năng , tao bắt đầu thích nó rồi đó , con rể tương lai của tao đó ” khi ở nhà nghe những lời đó em đã muốn rơi nước mắt vì hf đó anh àh. Nhưng niềm vui chưa bao lâu thì mình lại cãi nhau và nhiều lần để gđ em ghét và cấm tuyệt đối. Giờ đây anh fải di học ,em thi mới nghỉ làm , mà trong bụng em là đứa con của chúng mình , em muốn sinh nó trong hạnh fúc, em muốn được gđ chấp nhận , nhưng …. gd cả 2 nếu mà biết sẽ ko bao giờ chấp nhận , tại sao mình có duyên mà vẫn ko được hf trọn vẹn vậy nhỉ? Ba mẹ em cũng biết đã bao nhiêu lần em thử chiatay anh nhưng đâu có được , anh ko tìm em thì em cũng tìm anh , rồi 2 đứa vẫn liên lạc nhau và vẫn ko thể ” 1 ngày ko gặp ,ko thấy , ko nói chuyện ” được… vậy mà sao ba mẹ em lại ép em lựa chọn? biết r:huglove: ằng gđ là quan trọng , nhất là với em , vì em biết nếu 1 khi em ko còn ba mẹ thì cả họ hàng sẽ ko ai thèm nhìn em , xem em là con cháu vì thực sự em đã là ruột thịt với ai đâu fai ko anh ? Nhưng em cũng ko thể làm theo mẹ nói , vất hết đồ đạt , nhốt ở nhà để ko tìm kiếm nhau và sau 1 thời gian sẽ bắt em di nơi khác làm việc và sinh sống , em ko làm được anh àh , vì thế em đã chọn qịnh thứ 2 đó là em sẽ ko ở nhà , sẽ tự đi kiếm vi em yêu anh mà , em ko thể fá baby , em ko nỡ và ko thể… em đành fải đi. Nhưng giờ trong thgian anh đi học lại ko còn đi làm , em thì q.áo ko đủ mạt , nơi ở cũng chưa , anư uống còn fụ thuộc anh , nhưng em vẫn kiếm việc… để làm , để sống và sinh đứa con này , dù gđ co ko nhận em cũng tự cố xoay sở… em biết em đi thế này anh rất lo , anh luôn fải lo cho em , anh ngủ ko yên , anh ko ngon , luôn nhịn anư để có chút tiền cho em ăn , ngay cả đồ em anh cũng giặt , trời lạnh thì anh lén đuă em mạt… em biết nhiều lúc cứ fải gapự nhau thế này anh sẽ bị la là suốt ngày đi chơi , ko ở nhà…còn xin tiền…. em ko muốn anh fải lo lanứg cho em , khổ vì em , mệt vì em nên em nói anh và em chia tay , em nói em ko yêu anh nữa , nói em chán và mệt mỏi anh rồi … thực sự em nói dối , em đi thế này là vì anh , nên anh rất q trọng với em , nhưng em ko muốn chỉ vì em mà anh …. , em xin lỗi vì đã để anh fải suy nghĩ , lo lắng và đ khổ vì em nhen. Anh có biết đêm ưa em đã khóc nhiều lắm không ? khóc vì nhớ anh , vì thương anh nhưng vẫn cố gắng làm lạnh với anh , em khổ tâm lắm… anh tha lỗi em nhen anh ? em sẽ ko bao giờ xa anh nữa , em hưa , em sẽ yêu anh mãi mãi va suốt đời chỉ có anh …. ( trừ phi chuyện của em và anh cấm đến mức anh fải cưới dzợ khác thôi ^^) được ko anh ? em yêu anh lắm… thương anh lắm… nhưng anh hay x thông cảm cho em nhen… tha lỗi vì đã làm anh khổ , anh khóc vì em…. Em yêu Anh Phong Ơi… YÊu anh nhiều lắm…:bath:
Anh ơi ! em để anh đọc những dòng chữ này ko phải để nhìn thấy anh buồn đâu , em muốn anh hiểu em hơn và ko trách là em đã nói em ko còn yêu anh , ko thương anh nữa, chán và mệt mõi, anh hiểu em mà fair ko anh? anh lo lắng những cái đó em cũng từng lo rồi , nhưng em đã quyết định thế rồi anh ahf , dù ra sao em cũng ko hối hận đâu anh …t hật lóg đó

Trái tim em đang rất đau

Anh! Hôm nay anh đã làm cho trái tim em đau nhọi Anh có biết anh đã làm em buồn thế nào khổng Em biết mình không là gì của anh, nếu có em cũng chỉ là 1 con bé ngốc nghếch của anh mà thội Em thật sự không biết anh có cảm nhận được tình cảm của em khộng Em nghĩ anh cũng đoán được là em yêu ạnh Em chắc chắn anh nhận ra thứ tình cảm mà em dành cho ạnh Nó không phải đơn thuần là tình cảm anh ẹm
Nhưng tại sao hả anh? Tại sao hôm nay anh lại làm thế với em. Anh có biết là em đã buồn thế nào không. Em vẫn cố gắng tỏ ra như là kô có chuyện gì nhưng lúc đó em đã tưởng như trái tim em đã tan mất rội Em cố nén lại để không khọc Em đã cố gắng để cho anh thấy là em không hề quan tâm đến anh. Em cố tỏ ra những chuyện anh kể cho em chẳng là gì với em cạ Nhưng thật sư….. THẬT SỰ ANH ĐÃ LÀM EM RẤT BUỒN, RẤT BUỘN ANH CÓ HỈU KHÔNG????????
Em đã cố gắng chịu đưng. Chịu đựng 1 mình mọi chuyên. Anh đâu có biết những hôm em cố kìm nước mắt để cười khi đi bên anh. Em đã cố gắng, cố gắng đến mức làm cho em tưởng như cảm thấy mình đã bị chai lì bới những nỗi đau mà anh vô tình gây ra cho em. Em đã nhủ mình quên anh đi nhưng trái tim em lại kô đồng ý và để hôm nay nó đã bị tổn thương thế này đây.
Hiện tại em vẫn cố gắng đứng vựng Nhưng em sợ mình sẽ kô cố gắng được lâu nựa Em sắp gục rồi anh a.
Có lẽ em sẽ đi thật xa để quên anh thôi. Em không muốn mình thế này nựa Em đã không còn là em từ khi em yêu anh. Em đã khóc nhìu hơn từ khi yêu anh. Và anh a. Đây sẽ là lần cuối cùng em nhớ về anh. Em sẽ xóa anh trong trái tim em, vĩnh viện VĨNH VIỆN. Thế là quá đủ cho em rôi. Em thật sự xin lỗi anh. EM XIN LỖI ĐÃ KHÔNG THỂ YÊU ANH NỮA
Em chúc anh hạnh phúc bên chị y.

Chút Vu Vơ…

Em… Đêm lại về rồi em… anh riêng anh lại mình anh tư lự nơi này…. nhớ… nhớ em lắm…
Màn đêm bao phủ cả một vùng hoang lạnh giữa canh khuya… hoà chung nỗi sầu trong anh đang từng chút… từng chút một cuộn dâng… để mà xé nát tâm can anh… gặp gỡ nhau mà chi… rồi thương nhớ…. để cho con tim thổn thức từng canh dài riêng bóng lặng thầm…
Em ơi… có lẻ chữ nhớ em… đã không còn tác dụng trong em… em không đoái hoài… em vẫn hững hờ… vẫn lạnh nhạt…. có lẻ chỉ mình anh… chỉ có anh nhớ… nỗi nhớ tha thiết… từng giây từng phút…. từng ngày tháng… chồng chất lên nhau… để rồi nghe con tim mình bao nhịp đập xoáy mòn… đau xé từng hồi một….
Làm sao hỡi em… cho đôi song tim xích lại gần nhau hơn… làm sao anh có thể khâu lại ân tình mà dỡ dang…. nói đi em… cho anh biết anh làm sao hỡi em…
Giọt lệ mặn nồng từ từ lan toả châu thân…. khóc ư… anh có thể khóc à… nhu nhược vậy sao… đúng… có lẻ em cho là đàn ông rơi lệ là đàn ông nhu nhược…. nhưng em ơi… anh có thể khóc… khóc vì người mình yêu… anh có quyền đó mà phải không em….
Có lẻ em nghĩ rằng… trong mọi lãnh vực… mình đừng nên luỵ về bất cứ điều chi… nhưng luỵ không phải là van xin… không cầu khẩn… mà là đi tìm… tìm cái nửa của mình… để cho mảnh hồn hàn gắn lại… cho đôi tim cùng chung nhịp đập…. thương yêu nhau… cần nhau… đâu thể gọi là luỵ phải không em…
Em ơi… Màn đêm đã về rồi em… Từng cơn gió đêm lạnh lắm… lạnh cả châu thân… giờ anh lại lạnh thêm cả tâm hồn mình… cả thân thể này đã giá băng… kể từ khi em xa… xa anh khi đông vừa trở mình trở gót… để anh mang buốt lạnh… riêng anh…. trách anh… trách anh sao qu’a vụng về… không giữ nổi tình em… anh đã sai… sai thật rồi… vì anh cứ ngỡ rằng… trong em có anh…. nhưng không… em đến chỉ khoã lấp lúc trống vắng…. và em xa khi em cảm nhận rằng…. anh không là người lý tưởng cho tương lai em… hay nói cách khác… em không tìm được sự đồng cảm… và rồi em phải xa… để cho anh đêm từng đêm ôm hoài giấc mơ yêu…
Nhớ… Anh nhớ em lắm… em nơi ấy… em có biết rằng… đêm nay gió lạnh riêng mình anh , thầm đếm giọt sầu vương , mà đưa mắt về nơi ấy… mà nghe lòng quặn thắt… nhớ em vô cùng… đôi nét vu vơ anh lại kết vào đây… anh luôn là anh… là người nhớ về em những khi đêm về… Nhớ em ….đôi hàng vu vơ của đêm thanh vắng nhớ về người anh thương

lá thư anh gưởi đến em

21h50′ ngày 8-11-2006
Chào em !!!
Anh đã đọc thư của em rồi… thực sự buồn lắm… Sao em lại viết như vậy chứ?… Ừ thì mấy ngày nay anh ko an ủi em , động viên em !! NHưng sao em biết trong lòng anh nghĩ gì??? Em có biết là anh lo lắng cho em lắm ko??? sao em lại cho anh là người chơi qua đường?… sao em lại nói là anh ko còn yêu em như ngày xưa nữa !!! em biết anh rồi mà , lúc tức thì anh nói bừa chứ ko nghĩ , nhưng trong lòng thì lại khác. Sao em ko hiểu tới điều đó… rồi mai e sẽ đi , nhưng em sẽ đi đâu sao em ko nói trong thư??? Anh ko an tâm khi chưa biết em sẽ ở đâu và làm gì??? Em hãy cho anh biết đi … Tại sao em cứ nói là anh thương hại em… nếu thương hại thì anh sẽ ko làm dzậy mà sẽ khác.Em có biết là mỗi lần em nói dzậy sẽ làm anh tức ko ??? sao em cứ hỏi là anh còn yêu em ko dzậy??? Tuy anh ko nói nhưng anh ko thay đổi tình yêu đâu mà !!! Tình yêu đâu phải dùng bằng lời nói , đó chỉ là hình thức bên ngoài… anh nghĩ cái đó đâu quan trọng … nó chỉ ghép 1 phần nào đó thôi !!!Nhưng anh mong em biết 1 điều là trước giờ anh chưa từng thương yêu ai như anh đã yêu em !!! em hãy tin anh đi, sao em cứ nghi ngờ anh hoài dzậy??? Em cũng đừng trốn tránh anh nhen, chuyện má anh thì giờ anh ko biết nói sao nữa, anh mong em hiểu mà bỏ wa , anh cũng ko muốn chuyện đó xảy ra đâu , anh cũng ko cảm thấy phiền và mệt mỏi khi gặp em…em đã hiểu sai anh , anh thấy em cứ như dzậy anh lo cho em lắm , anh thì chỉ làm được những gì có thể thôi … anh cũng ko muốn em đi làm đâu , nhưng do hoàn cảnh bắt buộc nên anh đành chịu thôi , còn những câu nói anh đã lỡ lời thì anh xin lỗi em , em bỏ wa cho anh nhen em , anh ko nịnh ngọt em , anh ko dụ dỗ em , và anh cũng ko ác độc như em nghĩ đâu…Em như dzậy là em quyết định đi thiệt sao ??? anh sẽ nhớ em lắm đó , anh nói thật chứ ko nói dối đâu , em tin anh nhen , nhớ liên lạc cho anh nhen em !! Sau này anh ở ngoài ký túc xá cứ Chủ nhataj là anh về… Nếu rảnh em gọi cho anh lúc 7h tối nhen , em ko cho anh biết chỗ ở cũng được nhưng có số đt thì cho anh biết nhen , anh sẽ ko bao giờ quên được em đâu ….. anh nhớ nha… thôi chúc em ngủ ngon. hôn em….anh yêu em. PHONGCHI.
em yeu anh
chi yeu phong
Ôx mãi yêu mãi nhớ bà xã !
BX là người ông xã yêu thương nhất .
Anh yêu em nhiều lắm Chi ơi !!!
Anh mãi mãi yêu em !!!

giả vờ thôi anh nhé

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.
Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.
Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?
Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: “Thôi, hay là anh cõng…”.
Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.
Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…
Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…
Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh…
Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.
Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…
Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.
Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Thư tỏ tình dễ thương

Không biết có đường đột quá không khi em viết thư cho anh. Em chưa biết nhiều về anh, chỉ vì con tim cháy bỏng yêu thương cứ xúi bẩy em gửi đến anh những lời gan ruột này. Vậy là em chỉ còn biết hăm hở viết thôi.

Anh ạ!

Em đã đọc ở đâu đó về những mối tình câm lặng mà dân gian hay rỉ tai nhau gọi mỹ miều là tình đơn phương. Quả thực thời buổi này mà vẫn còn những người yêu mà không dám ngỏ thì nói thật em phục họ lắm lắm. Em cho họ xứng đáng là người nổi tiếng, bình sinh em lại không thích làm người nổi tiếng vậy nên em đành chắp bút và trải lòng mình với anh.

Anh mến thân!

Thành thực mà nói ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ em đã bị ấn tượng về anh, không hẳn là vì hai chúng ta là hai kẻ cô đơn trong một nhóm bạn có đôi có lứa đi hát karaoke đâu, mà cũng không phải em bị hút hồn bởi giọng hát mượt mà của anh khi ca bài “Thương nhau lý tơ hồng”, và tất nhiên càng không phải em háo sắc đến mức thích vẻ bề ngoài của anh, mặc dù ai cũng phải công nhận anh đẹp trai và toàn diện.

Thế căn cớ làm sao em lại để ý đến anh nhỉ? Có lẽ vì em có cảm nhận con tim mình có lý khi nó đang nguyện hoà chung nhịp đập với trái tim anh. Cũng chỉ vì dường như đâu đó có sự đồng điệu giữa chúng ta. Em cũng đã có một lần yêu mà không dám nói, để rồi khi “họ” lấy vợ và đi xa rồi em mới hay ngày đó anh ấy cũng thích em nhưng không thấy có tín hiệu gì đáp trả, vả nữa anh phải đi xa mà chẳng có động lực nào níu lại...

Chẳng phải kể anh cũng biết, ngày đó em tiếc hùi hùi ra sao vì đã để lỡ cơ hội của đời mình. Chính vì thế, giờ em sẽ không tái phạm nữa. Em đã hứa với lòng mình khi nào gặp một người mình yêu mến và cảm thấy phù hợp sẽ không bao giờ bỏ lỡ, và em cũng chỉ nhớ về anh "con cá hụt" đó với lòng biết ơn sâu sắc, bởi anh ấy đã mang đến cho em bài học về sự cần thiết phải thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình kịp thời và đúng lúc.

Con tim không có lỗi. Từ xa xưa khi tạo ra con tim thượng đế đã không cho nó đôi mắt, cũng là để mọi việc phải được cảm nhận từ sâu thẳm lòng mình, chứ không phải đặt lên bàn cân so bì lạnh lùng, toan tính. Và em rất hi vọng rằng anh cũng khẳng khái như thế, “có yêu thì nói rằng yêu, chẳng yêu thì nói một điều cho xong”.

Danh ngôn có câu: “Con người ta chỉ ân hận vì đã nói chứ ít ai ân hận vì đã im lặng”, nhưng theo em trong tình yêu thì nên ngược lại, không ai trách bạn khi đem trao gửi tình cảm cho người khác. Vả lại, bạn mất gì nếu bạn hỏi. Tất nhiên sẽ được nhiều hơn là mất.

Anh à!

Em sẵn sàng đón chờ câu trả lời của anh. Nếu anh cũng quý mến và có tình cảm với em thì đều đó thật tuyệt, chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tìm hiểu, em sẽ tạo điều kiện, cơ hội cho anh tỏ tình trước.

Còn nếu anh không yêu em, anh sẽ nói với em để em còn biết định hướng tiếp theo cho con đường đi của mình, trong lòng khỏi phải trăn trở, “bói” xem ai kia “yêu” hay “không yêu” mình. Mọi việc sẽ dễ dàng xiết bao.

Nếu anh nói anh cũng quý em song anh có bạn gái rồi thì em cũng xin cảm ơn anh đã thẳng thắn nói ra với em sự thật nghiệt ngã đó. Em sẽ buồn trong một ngày sau rồi thôi, sẽ mỉm cười vì chí ít mình cũng đã thật thà với lòng mình, bày tỏ được tâm tư, tình cảm. Và em sẽ tỉnh táo để tìm một ngõ rộng, một đường quang mà bước tới, không phải chen lấn theo một ngõ chật, len lỏi vào một con đường chỉ dành cho hai người làm chi.

Em không sợ mang tiếng “cọc đi tìm trâu”, bởi theo em, tình yêu không có lỗi, trái tim không có tội, nó có quyền trao gửi bất cứ đâu, quan trọng là sau đó thì cân nhắc xem có phù hợp.

Và cuối cùng em xin được nói với anh điều quan trọng nhất trong lá thư này. Em yêu anh!

"Theo Dân trí"

Anh yêu em, không phải do duyên số


Anh vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì?

Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình.
Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…

Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho Anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.

Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay? Buông ra thì dễ!
Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?!
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh đã nói yêu em, và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là, anh yêu em!

ngày ấy mong manh quá

Năm lớp mười hai, Diệu Hân chuyển đến lớp tôi. Trái tim lần đầu biết rung động trong tôi đập loạn xạ. Nàng xinh đẹp. Ngoài gương mặt thanh tú, Hân còn có mái tóc dày và đen mượt, nổi bật trên làn da trắng, nét mảnh mai, dịu dàng.
Giờ ra chơi tôi mải nghĩ về nàng, bỗng có tiếng: “Dũng trọ gần đây, liệu còn phòng không?”. Tôi như bừng tỉnh khi thấy nhắc đến tên mình, ra là mấy đứa con trai trong lớp đã “ga lăng xăng” hơn cả tôi, đang giúp nàng hỏi thuê nhà, hiện nàng ở nhờ nhà bác hơi xa.
Vậy là sau một tuần nàng chuyển đến xóm tôi. Tôi miên man hạnh phúc khi mỗi ngày được sóng bước bên nàng đến lớp, những buổi nàng nhờ tôi chỉ bài. Mọi việc thật tốt đẹp, tình bạn tuổi học trò trong trắng, hồn nhiên, tôi e ấp trong tim bóng hình người bạn gái xinh hiền, dễ mến. Tôi luôn bên Hân, giúp nàng những việc vặt cánh con trai có thể làm.
Một ngày chúng tôi vừa đến lớp đã thấy các bạn nhìn, chỉ trỏ rồi lại quay vào bàn tán, tôi không để tâm. Chỉ có Diệu Hân có vẻ lúng túng, day dứt. Hết giờ, thằng bạn thân nhất kéo tôi ra nói như tát nước: “Mày để con Hồ Ly ấy dụ dỗ đến bao giờ?”. Tôi vằn mắt quay ngoắt nhìn. Nó không sợ, sấn sổ nói tiếp: “Mày không nghe hay cố tình ngốc không chịu hiểu, nó không thánh thiện như mày nghĩ đâu. Vận dụng IQ mà suy luận đi, sao bỗng dưng một đứa thị xã, xinh như nó, học giỏi như thế lại phải chuyển về trường huyện này nếu không phải vì lý do đặc biệt. Bạn tao học trường cũ với nó nói: Con này nổi tiếng chơi bời, dám chèo kéo cả thầy giáo, tư cách đạo đức kém nên bị đuổi học…”.
Tai tôi ù đi, xô nó sang bên, chạy một mạch về nhà khóa trái cửa, nằm suy nghĩ. Trong đêm, hình như nước mắt tôi đã rơi vì hoang mang, trăn trở. Hôm sau tôi thất thểu, lặng lẽ xách cặp đi học mà không rủ Hân, vào giờ tôi cúi gằm mặt tránh ánh nhìn trong veo, ngơ ngác của nàng. Hôm ấy cả hai đứa không nói một tiếng nào. Về tôi lại buồn bã, trằn trọc. Sao một nàng tiên lại có thể như vậy, chắc hẳn do mọi người ghen tị với nàng nên mới đơm chuyện, đặt điều, rồi bên tai tôi lại văng vẳng lời hằn học “không có lửa làm sao có khói”, khiến đầu óc bấn loạn, điên cuồng.
Tôi chìm vào giấc ngủ, đêm đen chập chờn có cả những hình hài trắng muốt đang gào rú. Tôi hốt hoảng toan bỏ chạy thì thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc của Diệu Hân, mắt đượm buồn nhìn tôi, xung quanh nàng bốn bề hoa lá, cỏ cây xanh ngăn ngắt. Nàng tựa Hằng Nga giáng thế, suối tóc mượt mà buông hờ, giống một lần tôi ngắm khi nàng vừa mới chải… Tôi chạy theo nàng, càng đến gần nàng càng vụt ra xa, tôi đuối mình tỉnh giấc, tiếc nuối và chợt thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản, tin vào giấc mơ, nàng đúng là thiên thần chứ không phải quỷ dữ như lời lũ bạn ác khẩu dèm pha.
Tôi cư xử với nàng như thường, thân thiện, cởi mở khiến nàng cũng vui cười rạng rỡ, nụ cười mà có đến nghìn năm sau tôi cũng không thể quên và càng không thể tìm được ai cười đẹp nhường ấy.
Thế rồi, buổi tối mùa đông tôi vừa đi học về đã thấy mẹ chờ ngoài cửa nhà trọ từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên, vui thích vì đã lâu mẹ chưa đến thăm. Đưa mẹ vào nhà tôi mới hay mẹ đã khóc, mắt đỏ hoe và trên khuôn mặt vẫn đọng lại những giọt tròn đang trực lăn. Tôi hốt hoảng hỏi tới tấp, mẹ chỉ lắc đầu một mực: “Mẹ lo cho con quá! Sao lại thân thiết với một đứa con gái không ra gì như thế”. Tôi choáng váng, buông thõng mình xuống ghế. Sao mẹ lại biết và lo lắng đến vậy?
Mẹ sụt sùi kể lại mọi việc về Diệu Hân, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ không tin nếu như không cất công đến tận trường ấy dò la tin tức, sự thật được phơi bày, quả thực trước kia nàng có qua lại thường xuyên với một công tử con nhà giàu, rồi vì điểm chác gì đó mà phải đến gặp riêng cả thầy giáo để trao đổi… Sự việc vỡ lở, ai cũng biết, vì xấu hổ, gia đình Hân phải chuyển trường cho nàng luôn. Mẹ tôi lại nước mắt vắn dài, mếu máo: “Là bạn cũng không được. Lũ con gái có tí nhan sắc là phức tạp lắm, mẹ nghe bà hàng nước nói nó xinh như diễn viên. Đừng con, chọn bạn mà chơi, nó đã có điều tiếng thế rồi”. Tôi nghẹn ngào, cố giữ bình tĩnh trấn an mẹ. Thằng đàn ông hèn nhát trong tôi đã gật đầu hứa sẽ không gặp gỡ Diệu Hân.
Dù chỉ còn vài tháng nữa tốt nghiệp, tôi vẫn chuyển nhà trọ. Cặm cụi học hành bỏ quên chuyện đời. Năm ấy tôi đỗ đại học, được về thủ đô tiếp tục vùi mình trong sách vở, không tơ tưởng đến bất cứ cô bạn nào khác. Nhớ đến nàng, tôi bỗng trở nên cô độc lạ kỳ… Tôi hiểu mình vẫn yêu Hân.
Mười năm trôi qua, một lần tôi đến chơi nhà đồng nghiệp xem ảnh đám cưới họ. Tôi giật thót tim nhận ra nàng trong đại gia đình ấy, bèn hỏi thăm. Anh đồng nghiệp trầm giọng kể.
Thì ra chàng công tử con nhà giàu ngày nào chính là anh bạn này, là anh họ của Diệu Hân, bố mẹ nàng nhờ đưa, đón để tránh cặp mắt của bọn háo sắc. Còn chuyện về thầy giáo, ông thầy đó, sau bị một nữ sinh can đảm hơn Hân, tố cáo tội quấy rối. Hắn đã bị đuổi việc ngay sau đó, còn nỗi oan của Hân không biết đến đời nào mới rửa hết. Thấy Hân xinh xắn, lại chữ đẹp, hắn nhờ đến nhà chép sổ điểm, rồi lợi dụng sàm sỡ, Hân sợ hãi bỏ chạy. Lo Hân làm to chuyện hắn đã dựng nên việc nàng bị điểm kém đến gạ gẫm thầy. Anh bạn cũng nhắc đến một người bạn trai mà Hân yêu, đợi chờ suốt bao năm trong vô vọng, nàng vừa miễn cưỡng lấy chồng năm ngoái…
Số phận con người thật trớ trêu. Cuộc sống đầy bất trắc, hạnh phúc quá xa vời và tình yêu ngày ấy sao mà mong manh thế.