Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts
Showing posts with label những bức thư tình. Show all posts

Hy vọng em sẽ không yêu anh

Anh không thể mang đến cho em cuộc sống sung túc và đầy đủ. Đó là điều chắc chắn. Anh ở đất Hà Nội này vật lộn với chính mình cũng đã khổ lắm. Đưa em vào cái khổ đó, anh không nỡ.
Gửi em Tồ của Anh!
Mưa! Trời đang mưa! Và đã 3h sáng!
Anh hiểu em đang nghĩ gì. Đúng vậy, em nên nghĩ thật kỹ nhé! Anh biết anh rất yêu em và sẽ rất buồn nếu phải xa em nhưng để đánh đổi giữa tình yêu của anh dành cho em và hạnh phúc, niềm vui của em thì anh xin nguyện để em được vui và hạnh phúc.
Anh đã nghĩ rất nhiều từ hôm anh nói yêu em, anh đã nghĩ sẽ không nói ra điều đó, không phải vì anh không yêu em, mà vì anh biết yêu anh em sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống sau này. Mà điều đó thì anh không muốn chút nào.
Anh luôn muốn mình lập nghiệp ở Hà Nội và vì vậy anh đã luôn cố gắng nhưng trong tình yêu thì lại khác. Anh không muốn cố gắng giành kiếm được tình yêu để rồi người mình yêu phải khổ! Anh không muốn yêu để cho yêu, yêu để chứng minh mình là người lớn, hay yêu là theo xu hướng. Với anh tình yêu cũng quan trọng như gia đình anh vậy. Anh muốn người anh yêu sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời chứ không phải chỉ đi như một người bạn đường. Vì thế anh luôn mong xác định được người mình yêu. Anh sợ yêu để rồi chia tay lắm.
Yêu anh em sẽ ra sao! Anh không thể mang đến cho em cuộc sống sung túc và đầy đủ. Đó là điều chắc chắn. Anh ở đất Hà Nội này vật lộn với chính mình cũng đã khổ lắm, lại đưa em vào cái khổ đó, anh không nỡ. Em là một người Hà Nội, Yêu một người tỉnh lẻ như anh em sẽ phải đối diện với rất nhiều vấn đề. Nhiều lắm em ạ. Chính vì yêu em mà anh luôn mong em sẽ được hạnh phúc và vui vẻ, và không phải vướng bận. Cũng chính yêu em mà anh mong em không nên yêu anh.
Anh biết để không yêu em là rất khó, nhưng với anh, thà không yêu để em có thể tìm cho mình một bến đỗ mới tốt hơn, bình yên hơn thì anh tình nguyện. Sẽ là rất đau nhưng vết đau nào rồi cũng sẽ lành dù nói vẫn sống trong tâm mỗi chúng ta.
Những ngày qua, anh không ngủ được thực sự anh chỉ nghĩ về em thôi. Anh nghĩ rất nhiều. Nửa đêm thức giấc, người đầu tiên anh nghĩ là em. Với anh, chỉ có gia đình là anh nguyện làm tất cả, hy sinh tất cả, nhưng giờ đây với em, anh cũng nguyện làm tất cả để em được hạnh phúc, được vui và được bình an.
Từ tận đáy lòng mình anh luôn mong em được vui và hạnh phúc dù em không ở bên anh. Bài trên Blog của anh, anh viết cho em đấy! Với anh yêu không có nghĩa là phải ở bên nhau, chỉ cần thấy người anh yêu hạnh phúc và vui vẻ là anh vui rồi.
Em có nhớ hôm em và anh nói chuyện về Huy không. Thực sự không phải anh suy nghĩ gì về chuyện đó đâu, nhưng những người như Huy sẽ tốt hơn anh. Sẽ quan tâm được em nhiều hơn anh, sẽ cho em nhiều thứ hơn anh, sẽ mang cho em được an lành hơn anh. Em đừng hiểu lầm nhé, Không phải anh nói đó là Huy mà nói những người như Huy. Anh sẽ không có nhiều thời gian dành cho em, anh cũng không thể cho em những giây phút lãng mạn, anh càng không thể cho em những món quà đáng yêu, và hơn hơn hết anh có quá nhiều thứ phải lo nên sẽ không lo cho em được trọn vẹn.
Dù yêu em thế nào chăng nữa, anh cũng hy vọng em sẽ nói không yêu anh. Đó là những lời từ tận đáy lòng anh, anh muốn dành cho em và cho mối tình anh đã trao cho em.
Cảm ơn em đã cho anh những giây phút hạnh phúc và ngọt ngào. Nhưng, sẽ tốt hơn cho em nếu không yêu anh, em nhé! Dù chuyện gì xảy ra Anh sẽ vẫn cười mà. Và em biết điều đó, phải không?

Phút giây thật lòng!

Có thể nói đó là cảm xúc rất mãnh liệt nhưng nhanh, và cho đến hôm nay thì dường như không còn nữa. Tôi vẫn còn lưu lại như in cái cảm giác của ngày thứ 6 hôm ấy, một cảm giác khó hiểu và đã làm tôi bật khóc khi tôi ăn cơm trưa xong từ canten về văn phòng. Tôi đã phải ở trong nhà vệ sinh thật lâu chỉ để sống thật với lòng mình và chỉ để riêng tôi biết chuyện ấy, ai bảo trời sinh ra tôi đa cảm… 4 ngày một quãng thời gian ngắn ngủi, nó sẽ chẳng làm nên một cái gì cả, nhưng với tôi 4 ngày đó đã cho tôi một cảm giác, một cảm xúc thực sự để rồi cho đến nay tôi vẫn phải nhớ.
Tôi là một con người có suy nghĩ khá phong kiến và sống rất nghiêm khắc, bởi vậy trong chuyện tình cảm yêu đương nam nữ tôi cũng đưa ra cho mình một tiêu chuẩn nhất định. Tiêu chuẩn đó dường như tôi đã niêm yết công bố với hầu hết bạn bè của mình, mẫu người đàn ông của tôi phải là người thành đạt giỏi hơn tôi, không đẹp trai nhưng phải là người trải nghiệm và lớn hơn tôi ít nhất là 5 tuổi, chỉ có như thế anh ta mới đủ mạnh mẽ để hiểu chia sẻ với tôi. Và chính với những tiêu chí này đã khiến tôi khó kiếm cho mình nửa kia, mặc dù tôi rất dễ tiếp cận với mọi người và cũng có nhiều cơ hội để giao tiếp. Tính tôi rất bình thản lại yêu công việc bởi vậy mặc dù đã lo cho mình có một cuộc sống kha khá và một công việc ổn định nhưng mục đích tiếp theo vẫn không phải là quyết tâm đi tìm nửa kia của mình, tôi nghĩ việc yêu đương cưới hỏi đã có duyên phận và tôi sẽ chờ.
Anh là một kiểm toán viên ra trường trước tôi một năm nhưng tính cho cùng anh chỉ hơn tôi chưa đầy một tuổi vì tôi sinh vào khoảng cuối 85 và đầu 86. Công ty của tôi là khách hàng của công ty anh, trước đó anh đến công ty tôi 2 lần rồi nhưng ngày đấy tôi là nhân viên kế toán mới tinh và đang vào làm chân sai vặt nên chưa biết gì để nói chuyện và làm việc với kiểm toán cả. Hơn nữa, tôi cảm thấy khá mất tự tin khi mà các anh chị khoác lên mình những bộ “vest” sang trọng và lịch sự trong khi tất cả mọi người trong công ty lại mặc bộ đồng phục nói thực ra là rất “thô”. Anh đẹp trai cao to như diễn viên Hàn Quốc, và tất nhiên trong những lúc đi ăn cơm cùng nhau tôi và anh cũng chỉ nói chuyện qua loa xã giao mà thôi. Thực ra tôi cũng không hề để ý gì anh, lúc ấy anh cũng như những nhân viên kiểm toán khác, thậm chí tôi còn quên tên anh khi lần thứ 2 anh đến công ty tôi. Lần thứ 2 đoàn kiểm toán đến kiểm kê cuối năm, lúc đó tôi cũng đã được tham gia trả lời một số câu hỏi của kiểm toán và vì mới làm chưa có kinh nghiệm nên tôi đã bị va vấp. Tôi rơi vào một tình thế éo le khi kiểm toán cùng tôi kiểm kê quỹ và tôi biết “mistake” tôi gây ra thì không lớn và có thể sếp của tôi sẽ không biết nếu như hôm đó chỉ mình anh và tôi kiểm kê nhưng đoàn kiểm toán có đến 4 người và tôi biết trong lúc tôi cố tìm ra nguyên nhân sai sót để giải trình với họ thì tôi đã nhận ra một hành động một cử chỉ dù rất nhỏ của anh như thể là cố tình lấp láp cho tôi những sai sót quá rõ ràng. Cả đoàn kiểm toán hôm ấy chắc là khá bực mình với tôi vì tối hôm ấy là 24/12 mọi người rất nóng lòng về để đi chơi Noen, nhưng họ phải ở lại chờ tôi tìm lỗi sai xong rồi mới được về vì đó là yêu cầu của sếp tôi. Anh về, cả đoàn kiểm toán về tôi ở lại với nỗi buồn về sự cố xảy ra.
Lần thứ 3 kiểm toán đến - đó là một ngày gần đây, lúc này vị trí của tôi ở công ty đã khác, tôi tiếp cận công việc làm việc khá nhanh nên đã nhanh chóng nắm một số công việc chính quan trọng trong công ty và bởi vậy hầu như tiếp đoàn kiểm toán lần này lại là tôi, chúng tôi đã có bốn ngày làm việc cùng nhau, và cũng bốn ngày đó không ít lần tim tôi bỗng dưng tăng nhịp đập bởi ánh mắt anh nhìn tôi. Anh liên tục hỏi chất vấn tôi cho đến lúc không còn gì để hỏi và vì là người nhạy cảm tôi cũng nhận ra được cái lúng túng của anh những lúc ấy, nhưng tôi luôn cố tỏ ra khá tự tin và phớt lờ. Anh và tôi làm việc cùng nhau khá nhiều, tôi nhiệt tình vui vẻ với tất cả mọi người trong đoàn, không chỉ riêng anh.
Giữa chúng tôi đã trở nên thân thiết gần gũi với nhau hơn trong quá trình làm việc, tôi biết rằng cuộc đời ngắn ngủi gặp được nhau là điều đáng quý bởi vậy tôi cũng thông báo với cả đoàn kiểm toán về việc tôi sẽ chuyển về Hà Nội làm việc trong thời gian tới, với một thông điệp rằng chúng ta sẽ lưu lại số điện thoại của nhau, nếu có duyên thì gặp lại, thoáng buồn cuộc đời mênh mông thế chắc gì đã gặp nhau. Và ngày làm việc cuối cùng của kiểm toán, trong tôi trào dâng một cảm giác cực kỳ lạ lùng nó làm cho tôi lung túng, khó hiểu, công việc vẫn chưa xong tôi không biết là nên về hay nên ở lại làm “overtime”, danh thiếp của tôi thì không có mà anh thì vẫn đưa cho tôi danh thiếp, làm sao đây, cuối cùng thì sau một lúc cầm bút ấn lên bật xuống tôi cũng chạy như ma đuổi vào phòng thay đồ để về cùng đoàn kiểm toán trên chuyến xe của công ty. Anh trao cho tôi danh thiếp với lời dặn ấm áp "Hãy gọi điện cho anh” tôi giữ danh thiếp của anh thật cẩn thận nhưng tôi không biết tôi giữ để làm gì và ngay cả là hôm thứ 6 khi tôi thấy trào dâng một nỗi nhớ anh giữ dội khiến tôi phải bật khóc, tôi vẫn không thể gọi điện cho anh.
Anh đẹp trai trẻ tuổi lại công tử bột và anh sẽ chẳng thể là nửa kia trọn vẹn của tôi, và bởi vậy tôi hiểu rằng cảm giác đó chỉ là thoáng chốc của môt con người đa cảm ẩn sau cái đầu nghiêm khắc và lạnh lùng mà thôi. Và cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đặn như thế, như chưa hề gặp anh có anh trong cuộc đời.

Giữa ngã ba đường có em đợi anh!

Anh ơi!!!

Em phải làm gì bây giờ nhỉ? 9 ngày rồi. 9 ngày anh không cần em. 9 ngày anh bỏ mặc em với những vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Em cứ loay hoay mãi giữa cái ngã ba đường nơi anh bỏ em ở lại. Loay hoay như một kẻ lạc đường.

Em có nên buông tay anh ra lúc này không? Em có nên bước qua cái ngã ba này và đi một con đường không có anh hay không? Em sợ lắm. Em sợ sự im lìm của anh. Em đã nhắc anh rất nhiều về điều đó, và có lẽ anh đang dùng nó để trừng phạt em sao? Ngày trước, khi còn yêu ex, sao mà em lại có thể quyết định nhanh đến thế được nhỉ? Sao em có thể rời bỏ anh ấy mà không chút hối tiếc gì, mạnh mẽ chọn con đường của riêng em và dũng cảm bước đi trên con đường ấy.

Rồi trên con đường này em gặp được anh. Kì lạ. Và bây giờ, em lại đến một ngã ba nữa, nhưng sao nó lại khó để lựa chọn thế anh? Có lẽ tại em không muốn đi một mình mà không có anh. Nhưng em lại không biết đi con đường nào ở cái ngã ba ấy để gặp được anh? Anh đã đi quá xa em mất rồi.

Cứ nghĩ đến anh, đến những gì mình đã cùng nhau trải qua, là em lại thấy buồn, lại thấy cô đơn. Lúc này đây, khi em mòn mỏi đợi anh, em thèm biết bao một bờ vai, một vòng tay ôm siết lấy em. Em đã nhắn tin cho rất nhiều người, nhưng bao nhiêu tin nhắn hồi âm với em đều là không đủ. Lúc này em chỉ cần có anh.

Em đã quyết bỏ KT, vì em không chịu được việc mình cùng nói chuyện trong một room, nhưng sự tồn tại của em với anh hoàn toàn không có. Em không sao chịu được cái cảm giác em chẳng là gì với anh, như một người vô hình. Em không dám nói lời chào ai, vì em sợ nếu người khác quan tâm em lúc này, em sẽ khóc mất.

Em đã muốn tắt máy điện thoại vài ngày, vì em ghét cái việc cứ 20’ lại nhìn điện thoại một lần xem có tin nhắn đến hay không? Nửa đêm đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, lần tìm cái điện thoại để xem tin nhắn. Em đã mong anh đến như vậy đấy.

Bây giờ em phải làm gì đây. Dũng cảm bước đi tiếp à? Em không thể đứng mãi nơi ngã ba này được, em sẽ thành một kẻ điên mất. Nếu anh cho rằng anh đang cố gắng ở bên em; nếu những gì em nói, những gì em làm làm anh thấy chán ghét và khó chịu, thì anh cứ nói với em một câu thôi, và em sẽ buông tay anh ra như ngày nào em đã hứa. Nếu đó là một tình yêu tuyệt vọng, thì anh đừng ép mình phải gắng gượng. Còn nếu anh không thể nói ra, thì cứ im lặng mãi mãi như 9 ngày qua ấy. Cứ thế.

Giữa ngã ba này vẫn chỉ có riêng mình em. Băn khoăn. Hoang mang. Đau. Và nhớ anh vô cùng.

cố nhớ để được quên !

uhm ! Mưa Thu đẹp lắm , vì Mưa Thu đem đến cho anh tình yeu và hạnh phúc ! còn em và anh thì sao nhỉ? mình quen nhau và yêu nhau vì.. EM YÊU ANH.
chẳng phải anh yêu Mưa Thu vì Mưa Thu đep mà vì anh nhớ người con gái ngày xưa anh gặp trong cơn Mưa đó thôi. Em giật mình nhận ra điều đó thì mọi chuyện đã đi quá xa rôi...kết quả cuối cùng em nhận được là một TRÁI TIM VỠ. em đã đau thiệt nhiêu.

em luôn nói với anh rằng : người ta chỉ sống với hiện thực không bao giờ sống được trong quá khứ. Anh trả lời anh biết rồi..và em tin anh.

mỗi ngày lên lớp 2 đứa quấn quýt bên nhau. làm bài chung nhóm , ngòi chung bàn. đi an trua chung...lúc nào cũng có anh bên cạnh. Em đã hạnh phúc biết mấy.Thế mà bây giờ mỗi ngày đến cữa lớp với em giống như sắp bước vào của địa ngục. Em sợ nhìn thấy anh..em sợ mình sẽ khóc.

rùi anh cứ thế dần xa em... cuối cùng em đã biết anh lạnh lùng ra đi vì anh đã tìm lại được CƠN MƯA THU NGÀY XƯA. em ngậm ngùi nuốt lệ nhưng không nìu kéo vì giữ người ở lãi sao giữ được người ra đi phải hông anh?

em đã lục điện thoại xóa đi số phone của anh. nhưng lại lưu vào vì nhớ. Em nghĩ mình hận anh thật nhiều nên đổi số phone anh bằng chữ HẬN thật lớn. lạ lùng thay. lưu tên anh = chữ hận nhưng lòng em thật lại nhớ anh

tại sao anh nhỉ? sao lại vẫn yeu một kẻ đã lừa dối tình cảm của mình? tại sao thầm nhớ?
viết cho anh những dòng chũ này là để lần cuối cùng nhớ đến anh. người ta nói rằng càng cố quên thì lòng càng nhớ bây giờ em sẽ nhớ thật nhiều để được quên anh !

anh sẽ luôn đợi em quay về và em sẽ thật hạnh phúc

anh sẽ đợi em à ... đợi 1 tình yêu sẽ quay về với anh ... anh dành cho anh 1 niềm tin ... anh dành cho anh 1 hi vọng ... em cứ đi đi ... đi thật xa em nhé ... để cảm nhận tình yêu anh dành cho em nhiều như thế nào ... em sẽ hiểu và sẽ nhận ra chứ ... em sẽ nhận ra sự có mặt của anh trong cuộc đời em là quan trọng như thế nào ... em đã quen sự có mặt của anh trong cuộc đời em ... nếu 1 ngày anh tự nhiên biến mất em cũng đừng buồn nhé ... em sẽ có 1 khoảng trống trong s2 và điều ấy buộc em phải suy nghĩ về vị trí của anh trong s2 em ... anh tin trong em anh quan trọng lắm ... nhưng em chưa nhận ra được ... anh buồn vì mình là người đến sau nên em không thể chấp nhận được ... em đã từng nói với anh ... anh là người đối xử với em tốt nhất ... là người quan tâm đến em nhiều nhất ... nếu anh đến sớm hơn ... em sẽ chọn anh ... ừh nhưng anh đã đến muôn rồi em àh ... và anh khiến em phải suy nghĩ về sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em ... anh đã từng hứa ... sẽ luôn bên cạnh em ... ừh điều này anh đã làm được rồi em àh ... em bảo em đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc đời em ... em quen có sự quan tâm của anh hàng ngày ... em quen với tình cảm và sự yêu thương anh dành cho em ... em không muốn anh ra đi ... ừh anh biết ai cũng muốn mình thật là hạnh phúc ... và hạnh phúc của em là có 2 người con trai bên cạnh em ... 1 người em yêu thương và 1 người yêu thương em ... anh cảm thấy em thật hạnh phúc ... 1 ngày anh đã thử ra đi ... em buồn và em khóc ... em muốn mình như xưa ... như cái ngày mà anh chưa biết bên cạnh em đã có 1 người con trai khác ... em sợ mất đi 1 người ... em nói em không biết yêu ai nhiều hơn ... anh bảo em chọn lựa ... nhưng em không làm được ... em bảo anh biết làm thế nào hả em ... trên danh nghĩa thì anh chỉ là 1 người đến sau ... và anh cản thấy mình đang phá hoại hạnh phúc mà em đang có ... anh không muốn là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác ... anh muốn ra đi ... nhưng anh biết hạnh phúc của em đang có là do chính anh mang lại ... em đã từng nói 1 ngày mà anh ra đi ... hạnh phúc của em sẽ còn lại rất mong manh ... anh biết em sẽ buồn ... và anh cũng không muốn em phải khóc ... anh đã suy nghĩ rất nhiều và anh chấp nhận sẽ nhắm mắt lại ... và ... anh sẽ tiếp tục mang lại nụ cười cho em ... sẽ không cho em có cảm giác mất mát khi anh ra đi ... anh sẽ làm cho em là người hạnh phúc nhất ... em sẽ không phải chọn lựa giữa 2 người nữa đâu em àh ... vì anh không cần nữa ... yêu thương cho đi là không mong nhận lại ... anh không mong người em chọn sẽ là anh ... vì anh không muốn em phải chọn lựa ... anh biết nếu phải chọn lựa ... em sẽ phải buồn lắm khi quyết định chon ai ... và anh cũng không muốn em như như vậy ... anh muốn nụ cười ấy sẽ mãi ở trên khuôn mặ em ... anh không muốn ... và không bao giờ muốn đâu em àh ... anh chấp nhận là 1 kẻ đứng sau tình yêu của em ... ừh anh công nhận nỗi đau này to lớn thật đây... và anh cũng buồn thật nhiều nữa ... anh không biết tại sao mình lại làm thế ... ừh anh biết vì anh yêu em ... nhưng anh không biết rằng mình lại dành cho em 1 tình yêu to lớn đến thế ... dù buồn dù đau khổ thì anh cũng chỉ muốn mình anh chịu ... anh không muốn em là người gánh chịu điều đó ... em chỉ được phép hạnh phúc ... thật hạnh phúc ... anh không trách em đâu ... dù chỉ là 1 chút anh cũng chưa từng trách em ... trong anh em vẫn luôn là 1 thiên thần ... em đẹp lắm ... trong sáng lắm ... vậy nên anh không muốn thiên thần của anh phải buồn ... không được khóc ... phải thật hạnh phúc em nhé

tình yêu và nỗi nhớ

em đã rơi những dòng lễ nhỏ.
để quên đi nỗi nhớ của thời gian.
bao ngày qua lòng vẫn xốn xang.
bao đau khổ chảy tràn trong sâu thẳm

dòng sông yêu thương!

còn nhớ nữa không?....một ngày hè rực trời hoa phượng đỏ. em găp anh...thế mà đã một năm trôi qua.lòng em vẫn xốn xang nhớ lại kỷ niêm êm đềm trên dòng sông ấy..ánh nắng ban mai tỏa chiếu hai bên bờ, nhũng bông hoa lan hoa huệ nở trắng xóa. em cùng anh ôn lại những bài học còn dang dở. chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi theo dòng nước chở đầy yêu thương..đôi chim én đang chao lươn trên bầu trời trong xanh êm ả.
tiếng gió thì thầm ngọt ngào, trao cho nhau những nụ cười trẻ trung êm diu. cả đất trời đang chìm đắm trong buâng khuâng..
còn nhớ nữa không những đêm trăng huyền diệu. ánh trăng tỏa chiếu soi những chiếc bóng hòa quyện lung linh huyền ảo trên một dòng sông.
anh đã hồi hộp khi nắm tay em xuống chiếc thuyền để thưởng ngoạn đêm trăng....anh đã nhìn em trìu mến..trong cái khoẳng khắc ấy trái tim đập rộn ràng, cả đất trời im lặng.... chỉ có tiếng gió thì thào ngây ngât......buâng khuâng.......

em đã cảm ơn anh đã giành cho em những ngày thơ trẻ. ôi!...hạnh phúc...tình yêu...một chân trời mới mẽ..và bao điều đẹp đẽ của chúng ta.. anh ơi anhđã nói với em rằng:
cho mãi tới khi già.
anhsẽ quý sẽ yêu sẽ chiều em hết.
cho đến khi hai ta già và chết.
song tình ta vẫn thắm thiết thuở ban đầu.
đâu rồi những lời yêu thương, diu ngọt....tất cả chỉ là hư ảo.....anh đã ra đi đến một phương trời xa xôi.nơi ấy không phải là quê hương xứ sở.
em đứng lặng lẽ trong đất trời tìm mãi..nhìn về một ký ức...đâu đớn trong tuyệt vọng...thời gian , thời gian, cứ mãi mãi theo dòng chảy..con người lai thay đổi...anh đã lặng lẽ ra đi khỏi cuộc đời em...chỉ có tiếng gió nức nở , khóc thầm....trên cành cây khẽ lá..bầu trời u ám..lòng nặng trĩu..
dòng sông vẫn im lìm ngừng chảy......tiếng côn trùng nỉ non. đau đớn đi.... trong chơi vơi.... đâu còn nữa những tháng ngày thương nhớ.tất cả chỉ là hư ảo..dòng sông ơi cho ta gửi lời chào.......cho ta gửi chút tình trong mùa hạ......

Thư gửi vợ tương lai

 Một ngày biển động! Anh và biển... nắng miên man, gió dữ dội cuốn tung bụi bặm của thành phố phía sau lưng… bãi cát dài trải rộng...bước thật nhanh bằng đôi chân trần ra giữa những con sóng vỗ ào ào...




Hít một hơi dài và thở ra thật khẽ như sợ sẽ làm rơi mất cái cảm giác nhẹ nhàng của một nơi nào đó ẩn khuất trong tim! Hướng mắt nhìn xa xa theo những con thuyền hướng về phía mặt trời…thấy lòng nhẹ bẫng!
Ngày ... tháng ... năm...
... Em ah! Lúc này anh đang cô đơn. Mấy hôm trước anh đã rời xa Hà Nội tìm đến biển - nơi dừng chân để mọi nỗi buồn được cuốn trôi đi theo cánh sóng, theo những làn gió mằn mặn. Một mình trước biển, anh chợt nhận ra rằng mình cô đơn giữa nơi xa lạ đó... Và bất chợt anh nghĩ đến em người con gái tương lai sẽ là vợ của anh.
...Vợ của anh, anh đang tưởng tượng ra em trong một buổi sớm mai khi ngoài kia ngập tràn nắng ấm ấp, chúng ta bất chợt gặp nhau. Có thể thời gian chỉ để đủ cho anh và em trao cho nhau một nụ cười, một ánh mắt... nhưng có thể lúc đó chúng ta cùng tin rằng chúng ta sinh ra là thuộc về nhau!
Có thể thời gian chỉ để đủ cho anh và em trao cho nhau một nụ cười, một ánh mắt (ảnh minh họa)
Ngày ... tháng ... năm…
... Vợ yêu ah! Bây giờ anh đang tưởng tượng đến thời điểm chúng ta biết nhau được 3 tháng - một khoảng thời gian có lẽ là không dài phải không em, nhưng anh nghĩ đó là quãng thời gian vừa đủ để một niềm tin và một tình cảm lớn dần! Thời điểm đó là lúc để anh được đón em về sau những buổi tan sở... em ngoan ngoãn ngồi sau lưng anh, ôm anh và ngả đầu vào vai anh, em thì thầm bên tai anh những câu nói quen thuộc... cho mọi nỗi mệt mỏi được tan biến đi - để cho anh biết trái tim mình ấm áp, là chỗ dựa cho em... Rồi chúng ta cùng nhau bước trên những con phố dài, cùng ngắm những cơn mưa, môi hôn nồng ấm....
Ngày ... tháng ... năm…
Lúc này là 1 năm trôi qua tính từ thời điểm chúng ta quen nhau nhé! Một năm đủ cho những khúc mắc, những suy nghĩ trái chiều, những nỗi niềm riêng, những ẩn khuất của mỗi trái tim được san sẻ và đồng cảm! Anh và em đều hiểu và biết rằng chúng ta thuộc về nhau trong cuộc sống này! Đám cưới diễn ra giữa sự chứng kiến của 2 bên gia đình và bạn bè... Em trong sáng và hiền dịu trong bộ váy cưới trắng tinh giản dị. Anh bước bên em, nắm tay em thật chặt với nụ cười ấm áp hướng về phía em!
Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế phải không em?!
Hạnh phúc và ấm áp, đối với anh thế là đủ rồi em! (ảnh minh họa)
Ngày ... tháng ... năm… (...một ngày như thường lệ của thời điểm 1 năm sau đó!)....
... Vợ của anh ơi!
Anh muốn gọi em như thế sau mỗi buổi đi làm về. Em chuẩn bị bữa tối cho chúng ta, anh chỉ đơn giản là đến bên để được ôm em thật nhẹ từ phía sau, và khẽ hít hà mái tóc của em. Sau mỗi bữa ăn, em gối đầu mình lên tay anh và kể cho anh nghe những gì trải qua trong một ngày rồi em ngủ quên lúc nào không hay. Những lúc đó anh sẽ được ngắm em, được hôn nhẹ lên trán, lên môi... và bế em vào phòng ngủ! Hạnh phúc và ấm áp, đối với anh thế là đủ rồi em!
Ngày ... tháng ... năm…
... Thời điểm này là 10 năm trôi qua rồi vợ của anh!
Em cũng đang bận bịu trong bếp, nhưng ánh mắt và nụ cười luôn sáng ngời trên khuôn mặt của em, em hướng về phía phòng khách- nơi có 3 người nữa đang đợi em. Nơi có anh- lúc này đã là bố của 2 đứa con ngoan... đang chơi và cười đùa sảng khoái!
3 bố con thủ thà thủ thỉ nói chuyện với nhau, bé lớn thì kể cho anh những chuyện ở trường, còn bé út thì bi bô ngọng líu ngọng lô bắt chiếc một bài hát nào đó vừa coi được trên tivi!.... và những lúc đó anh biết anh thật hạnh phúc vì có em và thầm cảm ơn em vì em đã cho anh những thiên thần bé nhỏ này!
...Anh biết rằng lúc đó anh không mong ước gì hơn là một cuộc sống vừa đủ, cơm ăm ba bữa, quần áo mặc cả ngày, có anh có em, có các con... cả tuần cống hiến say sưa với công việc, cuối tuần nghỉ ngơi đi chơi... Liệu mong ước đó có quá xa vời không em?!
Anh biết rằng các con sẽ có những lần vấp ngã, những tổn thương, những hạnh phúc, những niềm vui (ảnh minh họa)
Ngày ... tháng ... năm…
...và rồi 25 năm trôi qua rồi vợ của anh ah!
Em vẫn vậy,vẫn đẹp với vẻ đẹp nguyên vẹn trong trái tim anh! Anh và em vẫn bên nhau, thảnh thơi và bình yên.... cùng nhau đi du lịch nhiều nơi, thư thái và hưởng thụ sau những năm tháng làm việc vất vả! Anh và em vẫn luôn là chỗ dựa cho nhau và cho các con, là nơi bình yên để có thể tìm về sau những ngày "giông bão".
Lúc này bé lớn và bé út cũng đã lớn, chúng ta đều đã định hướng và để các con tự mình tìm ra con đường riêng để đi và bước vào cuộc sống. Anh biết rằng các con sẽ có những lần vấp ngã, những tổn thương, những hạnh phúc, những niềm vui.... những lúc đó anh mong rằng các con sẽ tìm được nơi bình yên cho những trái tim yêu ớt, đầy yêu thương của chúng!...
Ngày ... tháng ... năm…
… Bấy giờ, 50 năm đã trôi qua!
Có lẽ anh hơi tham lam phải không em?!  Cả cuộc đời anh mong mình không tham lam điều gì ngoài tuổi tác để được sống bên em! Tiền bạc, công danh, sự nghiệp, vật chất... tất cả những thứ đó chỉ là phù phiếm phải không em?!... Anh chỉ mong những thứ đó vừa đủ để chúng ta không phải lo toan quá nhiều để có thời gian chăm sóc cho nhau và cho con.
Bấy giờ, 50 năm đã trôi qua! (ảnh minh họa)
Em lúc đó là một bà cụ đẹp lão, đang mỉm cười hiền từ bên con cháu...còn anh tất nhiên cũng là một ông cụ, ngồi bên bà cụ... và ngắm nhìn vợ mình vui đùa hạnh phúc bên con cháu của mình. Sáng sáng, cùng nhau dậy sớm tập thể dục và hít hà, nắm tay nhau trong sân vườn nhà, đôi lúc cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời mới yêu nhau!
...

Vợ yêu ah!  Đây là lá thư anh tưởng tượng để viết cho em. Trong thư mọi thứ thất hoàn hảo và đẹp đẽ phải không em?! Anh biết lắm chứ, rằng cuộc sống không thể được trọn vẹn như ta mong muốn...nhưng anh biết rằng một lúc nào đó anh tìm ra em trên dòng đời xuôi ngược, anh muốn mình sẽ thực hiện được 3/4 những gì đã nói…
Được như vậy là đủ  rồi em ah?! Anh chỉ muốn mình sẽ mãi yêu nhau, mãi bên nhau, cùng nhau bước trên những con phố dài, cùng ngắm những cơn mưa, cùng vượt qua khó khăn vất vả, sẽ mãi yêu trọn đời, mãi không xa rời,....

(Theo Blog Radio)

Về với anh em nhé!




Một ngày với hai niềm vui, buồn lớn đến cùng lúc. Thật là  một ngày rất đặc biệt trong đời của mỗi con người.
Chiều nay, khi hay tin bài viết của tôi được đăng lên một tờ báo thuộc hàng danh giá trong làng chứng khoán, tôi vui mừng lắm. Vui một phần vì bài viết của mình cuối cùng rồi cũng được người ta đưa lên mặt báo. Nhưng vui hơn là tôi đã làm được điều gì đó cho em.
Từ khi yêu em, tôi luôn tự hỏi, tôi sẽ làm gì để san sẻ bớt gánh nặng công việc trên đôi vai bé  nhỏ của em, trong khi ngành nghề của em hoàn toàn xa lạ với tôi. Dẫu biết rất khó khăn, nhưng tôi luôn hun đúc niềm tin vào chính mình. Tôi đã thầm hứa, tôi sẽ làm tất cả vì em, vì người tôi yêu quý nhất trên đời này. Và tôi viết, tôi viết hoàn toàn sự thật về em. Tôi không quá ca ngợi em, lại thêm văn chương tôi cũng không bóng bẩy để có thể nâng cao hình ảnh của em, nhưng cũng đủ để mọi người hiểu những cống hiến của em trong công việc.
Tôi thường kể cho em nghe chuyện ngày xưa tôi học văn, giáo viên văn thường la rầy tôi vì không đủ từ ngữ để diễn tả ý. Thực ra đến bây giờ vẫn vậy, tôi viết lách rất dỡ. Tuy nhiên, mỗi khi gần em, một cảm giác gì đó rất khó tả cứ trào dâng trong tôi. Em là nguồn cảm hứng vô bờ bến để tôi viết. Và một trong những thứ tôi viết đã được người ta đăng báo. Cám ơn em - nguồn ngẫu hứng của đời tôi.
Hôm nay, nếu mai mắn tôi đã có thể trao món quà này cho em một cách hết sức ý nghĩa, chúng ta sẽ có được một ngày lãng mạn nữa phải không em? Nhưng sự thật trớ trêu luôn gieo rắc lên cuộc đời tôi. Niềm vui vừa có được cũng chỉ như một cơn gió thoảng qua giữa trưa hè oi ả. Nó quá nhỏ nhoi để xoa dịu nóng bức trong lòng người.
Mới hôm qua thôi tôi và em còn quấn quít bên nhau. Hạnh phúc! Ta hạnh phúc thật sự với những nụ hôn nồng nàn, hoang dại trao nhau. Vị ngọt đôi môi em còn lắng đọng mãi trên bờ môi tôi...
Thế  mà giờ này, giờ này có lẽ em đang rất vui vẻ với người ta sau hàng tháng trời xa cách. Còn tôi, tim tôi như vỡ vụn từng mảnh khi nghĩ đến cảnh em đang trong vòng tay người. Ghen? Đúng tôi đang ghen với người ta, em à!
Đôi khi tôi tự hỏi, mình là người đến sau, mình có quá đáng không khi phá hoại hạnh phúc của em và người ta? Và cũng đã có lúc tôi và em thống nhất sẽ xa nhau để không xảy ra sai phạm gì đáng tiếc ảnh hưởng đến hạnh phúc của em. Tuy nhiên, tôi không thể thực hiện được điều này. Vì em chưa kết hôn với người ta, vì tôi không thể xa em, vì tôi không muốn mất em... Dù đến với em mới chỉ một thời gian ngắn, nhưng tôi và em đã rất hiểu nhau, gắn bó với nhau. Em không nói, nhưng tôi cũng thừa biết, em cũng cần có tôi trong đời. Hai ta cần có nhau phải không em?
Tim tôi  đau buốt, đầu óc rối bời. Tôi sẽ làm gì đây trước tình cảnh này? Tôi không biết! Tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để em lại về với tôi. Để tôi lại được gần gủi nửa kia của đời mình.
Về với anh em nhé!  
HCĐ  - Cần Thơ

Sài Gòn...miên man dòng nỗi nhớ!


Giữa cái oi bức của sắc màu màu hạ, giữa cái nhịp sống đầy hối hả xô bồ, giữa cái màu cháy đỏ của hoa phượng nở, giữa những khuân mặt đầy ưu tư lo lắng của các bạn sinh viên khi mùa thi chợt đến, tôi lại ngồi nơi đây để viết nên những hoài niệm những dòng kí ức không thể quên...miên man trong dòng suy nghĩ dường như chợt ai đó cất tiếng gọi khe khẽ nhè nhẹ, thanh khiết thúc giục trong tim tôi.

Đâu đó, em cần những khoảng lặng để nghĩ suy cho riêng mình. Có tù túng, có chật chội lắm không khi em cứ mãi quẩn quanh với quá khứ, cứ cố chạm vào nỗi đau trong em. Cái vết thương vốn dĩ đã lên da non, không thể nói là đã lành lặn, nhưng ít ra là không còn mưng mủ, sưng tấy như trước đây nữa. Vậy mà… em cứ mãi … làm đau em thôi!

Em muốn quên, nhưng dặn lòng không bao giờ được quên. Em khó nhọc, mệt nhoài để đi qua chừng ấy nỗi đau khi tuổi đời em còn quá trẻ. Em sợ một bàn tay nắm của ai đó, sợ đôi bờ vai mình lại run run trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Em sợ ai đó hiểu mình, sợ ai đó sẽ chạm vào những phần khuất, sâu trong em. Sợ những sẻ chia của lòng người có là chân thật hay cũng chỉ là… giả tạo, là phù phiếm, là phút chốc thôi…

Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi là thế mà sao mình không sống thật với nhau, đối đãi với nhau trong ân tình và sự tử tế. Cớ chi lại làm tổn thương nhau bằng cách này hay cách khác, cớ chi lại làm đớn đau những tâm hồn vốn dĩ phải được nâng niu.

Anh luôn tự nhắc nhở mình rằng: Cảm ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai ở phía trước. Nghe có vẻ máy móc, câu chữ nhưng thực sự là như vậy. Không tự khích lệ và động viên mình thì … Ai? Ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây? Có ai đó đã nói rằng nếu mình không tự nâng mình dậy, ngay cả khi có ai đó muốn nâng mình dậy, thì mãi mình cũng không thể nào đứng lên được. Ừ! mãi sẽ chẳng thể đứng lên được nếu mình không tự mình gắng sức. Đau đớn nào, khó khăn nào và mất mát nào trong đời rồi cũng sẽ qua mà em. Sẽ qua hết mà, chắc chắn là như vậy!

Hãy đi qua những khó khăn, những thử thách, những…và cả những lần mà tim rất đau, và nước mắt rơi có khi ít hoặc nhiều. Không chỉ là trong tình cảm, mà là trong nhiều “lĩnh vực” khác của cuộc sống nữa. Để làm gì em biết không? Để biết là mình mạnh mẽ như thế nào, can đảm như thế nào và bản lĩnh đến mức nào, em ạ! Hãy nghĩ đơn giản thế này thôi em nhé! Em gieo một hạt mầm và chờ cho đến khi nó lớn lên thành một cái cây. Nhưng để lớn lên, hạt mầm phải tự cựa mình, tách ra khỏi vỏ hạt. Hạt mầm nhỏ bé lắm, nhưng cũng trải qua những lần “bị đau”, “được đau” và “phải đau” em ạ! Phải đau đớn và nhức nhối như thế thì mới “lớn” lên được, mới có thể trở thành một cái cây với nhiều hoa trái ngọt, lành. Em không sống kiếp là cây, nhưng em sống kiếp là người, một kiếp người mà em yêu quá đỗi và tha thiết được sống cho trọn vẹn, đủ đầy. Thế thì cớ gì mà lại buồn sầu và đau khổ nhiều như thế phải không em? Những lần bị, được và phải đau trong đời là không ít, là tăng theo cấp số cộng hay nhân, là tùy thuộc vào nhân sinh quan tích cực của mỗi người.

Em à!

Đừng tự mình “cố gắng” làm mình đau nữa nhé! Cái gì qua rồi, em để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó... nhiều như vậy nữa. Hay là … để mai anh mua cho em cái hộp to thật là to nhé! Em gói gém, cất hết những nỗi buồn vào trong đó! Tựa vai anh này! Anh không biết là với em, bờ vai anh có đủ rộng, đủ vững chắc, và ấm nồng để em không thấy “lạnh” nữa không. Nhưng dù là ít ỏi, là trong khả năng và tất cả những gì anh có thể, anh mong là em sẽ cười, cười vì thấy bình yên thực sự về …trong tim.
Lại một mùa hạ nữa đã đến, những suy tư những suy nghĩ anh đã ấp ủ từng đêm nay lại có dịp bừng tỉnh lại. Cơn đau mùa hạ, cái nắng oi bức này cũng không đủ ngăn dòng cảm xúc đang từng ngày từng ngày lăn nhẹ trong trái tim anh, phảng phất bên cạnh đó những nỗi đau nhưng anh biết ở một nơi xa xăm nào đó cũng có người mang màu sắc tâm trạng giống anh.Cánh hoa bằng lăng, màu đỏ tươi của hoa phượng đỏ đang hoài về xen vào những dòng kí ức.Màu phượng đỏ thấm đẫm tâm trạng, máu và nước mắt như đang hòa vào một, cái không khí ngạt thở nhưng đan xen vào nhau, từng ngày từng ngày che lấp những ngày yêu thương của chúng ta.Đối với ai kia thì có thể đây là một kí ức buồn, một kí ức mà cảm giác tội lỗi cứ xen vào nhau. Nhưng đối với anh nó không chỉ là kí ức là những kỉ niệm mà nó còn là những dòng yêu thương đang hòa vào lòng ngưòi một tình yêu nồng nàn tha thiết, anh vẫn đang nuôi dưỡng nó, ở cả hiện tại và tương lai, anh sẽ ko để nó trở thành một kí ức phôi pha đâu mà anh muốn biến nó thành sự thật, cái sự thật mà ngày đêm anh nâng niu gìn giữ.

Ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc riêng cho mình, cả anh và em cũng thế, có thể bây giờ em đang suy nghĩ miên man và cũng có thể em đang bên cạnh một ai khác không phải là anh, nhưng điều đó đối với anh không còn là quan trọng nữa, anh yêu em và sự thật mãi luôn là thế. Anh cho đi tình yêu của mình, anh chấp nhận nhường tình yêu đó cho người khác không phải bởi vì anh không yêu em, mà đơn giản bởi vì anh muốn em được hạnh phúc dù hạnh phúc đó không phải là nơi anh.Có lẽ có người sẽ cho anh là một thằng khờ, một thằng ngu ngôc nhất nhân gian này, tình yêu của mình mình lại không giữ mà lại đem dành tặng cho người khác. Anh vẫn thế, vẫn là 1 thằng con trai đầy tính trẻ con em nhỉ, nhưng sâu thẳm trong con người đó là một tình yêu chân thành đằm thắm, một tình yêu sâu sắc mà anh đã dành gửi tới em.

" Những dòng đời cuộn trôi, cái nóng oi bức của mùa hạ, nơi 2 phương trời đó ... dường như dòng đời vẫn lăn đều, từng vòng ... từng vòng ... không ngừng nghỉ ...
Chúc anh hạnh phúc!

hoa quỳnh

Đã bao lần tôi viết cho em. Nhịp gõ bàn phím liên tục, đều đều lướt nhẹ nhàng theo dòng suy nghĩ. Nhưng sao mấy hôm nay tôi không thể làm thế? Những dòng chữ hiện ra luôn làm tôi cảm thấy vô nghĩa, và đã hàng chục lần tôi phải ấn delete...
Trong đêm vắng, bỗng vẳng bên tai tôi giọng hát ngọt ngào của ca sĩ Thanh Tuyền: “...dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ miệm của hai chúng mình, tôi vẫn không bao, không bao giờ quên anh...”. Những giọt sầu ấy như chứa đựng tất cả tâm tư của tôi. Từng ca từ làm lòng tôi tan tác, hồn bơ vơ lạc lõng vào cỏi hư vô. Tôi mong sao, ít nhất em cũng một lần lắng nghe bài hát này trong đời và sẽ “Không bao giờ quên anh” dù tình mình dang dở.
Thời gian vùn vụt trôi. Bụi thời gian vùi chôn tất cả vào miền quá khứ, biến mọi thứ thành những kỷ niệm của đời người. Cuộc đời ngắn ngủi, kỷ niệm thì vô vàn. Rồi một ngày kia tình cờ lật lại trang ký ức thuở nào, có thể ta lại nghĩ vu vơ: “Nếu...thì...”
Nếu ngày ấy, tôi không tình cờ đưa ánh mắt trìu mến hướng về em; không ngẩn ngơ trước bàn tay thon nhỏ, xinh xắn; không hút hồn vào giọng nói thanh thoát, ngọt ngào; không hoa mắt trước vầng tráng thông minh, ngang ngạnh....
Nếu em đừng quan tâm đến tôi; đừng thông cảm, chia sẻ những nỗi khổ đau của cuộc đời tôi; đừng nhẹ dạ để tôi nâng niu bàn tay xinh đẹp; đừng để tôi hôn lên làn tóc thơm lừng; đừng để hơi ấm trong ta hòa quyện vào nhau, tim ta chung cùng nhịp đập...
Thì có lẽ, chúng ta vẫn là những người bạn, là hai anh em thỉnh thoảng cùng nhau ngồi uống cafe, vô tư hàn huyên chuyện trên trời dưới đất.
Thế nhưng...
Dẫu cho tôi có quyền năng quay ngược thời gian. Tôi cũng sẽ thực hiện lại những điều đôi ta đã trải qua trong quá khứ. Tôi cũng sẽ cùng em xuôi ngược trên lộ vòng cung - con đường tuyệt đẹp nằm ven sông chảy về quê ngoại Phong Điền. Sẽ âu yếm bàn tay ngọc ngà của em, để những ngón tay hai chúng mình đan xen vào nhau, để hơi ấm tay tôi sưởi ấm lòng em, để tay em nhè nhẹ xiết vào tay tôi như hứa hẹn cùng tôi vượt qua sóng gió cuộc đời. Tôi sẽ len lén hôn lên suối tóc, làn da mượt mà để ghi nhớ mãi hương thơm thân thể em...
Vì tim tôi đã in đậm những khoảnh khắc ấy. Đấy là là những bức tranh, những vần thơ, những nốt nhạc đẹp nhất, hay nhất, lãng mạn nhất mà em và cuộc đời này đã ưu ái ban tặng cho tôi.
Đến hôm nay, cảm giác lo sợ một thứ gì đó thật quý giá của cuộc đời mình sẽ mất đi vĩnh viễn đã đã trở thành sự thật - tôi đã mất em! Đành chấp nhận thôi. Tôi hoàn toàn không trách cứ em, chỉ mong em hãy giữ gìn kỷ niệm của hai đứa mình.
Em còn nhớ, đã đôi lần tôi nói về một loài hoa đoản mạng. Khi nở, hoa dâng hiến hương sắc quyến rũ cho đời với những cánh hoa nõn nà, trinh bạch và thánh thiện. Hương thơm dìu dịu, đầm thắm và mộc mạc đồng quê... Ta cùng đặt tên cho kỷ niệm chúng mình là Hoa Quỳnh, em nhé!
Mãi mãi yêu em!
HCĐ - Cần Thơ
www.vnthutinh.com