Có thể nói đó là cảm xúc rất mãnh liệt nhưng nhanh, và cho đến hôm nay thì dường như không còn nữa. Tôi vẫn còn lưu lại như in cái cảm giác của ngày thứ 6 hôm ấy, một cảm giác khó hiểu và đã làm tôi bật khóc khi tôi ăn cơm trưa xong từ canten về văn phòng. Tôi đã phải ở trong nhà vệ sinh thật lâu chỉ để sống thật với lòng mình và chỉ để riêng tôi biết chuyện ấy, ai bảo trời sinh ra tôi đa cảm… 4 ngày một quãng thời gian ngắn ngủi, nó sẽ chẳng làm nên một cái gì cả, nhưng với tôi 4 ngày đó đã cho tôi một cảm giác, một cảm xúc thực sự để rồi cho đến nay tôi vẫn phải nhớ.
Tôi là một con người có suy nghĩ khá phong kiến và sống rất nghiêm khắc, bởi vậy trong chuyện tình cảm yêu đương nam nữ tôi cũng đưa ra cho mình một tiêu chuẩn nhất định. Tiêu chuẩn đó dường như tôi đã niêm yết công bố với hầu hết bạn bè của mình, mẫu người đàn ông của tôi phải là người thành đạt giỏi hơn tôi, không đẹp trai nhưng phải là người trải nghiệm và lớn hơn tôi ít nhất là 5 tuổi, chỉ có như thế anh ta mới đủ mạnh mẽ để hiểu chia sẻ với tôi. Và chính với những tiêu chí này đã khiến tôi khó kiếm cho mình nửa kia, mặc dù tôi rất dễ tiếp cận với mọi người và cũng có nhiều cơ hội để giao tiếp. Tính tôi rất bình thản lại yêu công việc bởi vậy mặc dù đã lo cho mình có một cuộc sống kha khá và một công việc ổn định nhưng mục đích tiếp theo vẫn không phải là quyết tâm đi tìm nửa kia của mình, tôi nghĩ việc yêu đương cưới hỏi đã có duyên phận và tôi sẽ chờ.
Anh là một kiểm toán viên ra trường trước tôi một năm nhưng tính cho cùng anh chỉ hơn tôi chưa đầy một tuổi vì tôi sinh vào khoảng cuối 85 và đầu 86. Công ty của tôi là khách hàng của công ty anh, trước đó anh đến công ty tôi 2 lần rồi nhưng ngày đấy tôi là nhân viên kế toán mới tinh và đang vào làm chân sai vặt nên chưa biết gì để nói chuyện và làm việc với kiểm toán cả. Hơn nữa, tôi cảm thấy khá mất tự tin khi mà các anh chị khoác lên mình những bộ “vest” sang trọng và lịch sự trong khi tất cả mọi người trong công ty lại mặc bộ đồng phục nói thực ra là rất “thô”. Anh đẹp trai cao to như diễn viên Hàn Quốc, và tất nhiên trong những lúc đi ăn cơm cùng nhau tôi và anh cũng chỉ nói chuyện qua loa xã giao mà thôi. Thực ra tôi cũng không hề để ý gì anh, lúc ấy anh cũng như những nhân viên kiểm toán khác, thậm chí tôi còn quên tên anh khi lần thứ 2 anh đến công ty tôi. Lần thứ 2 đoàn kiểm toán đến kiểm kê cuối năm, lúc đó tôi cũng đã được tham gia trả lời một số câu hỏi của kiểm toán và vì mới làm chưa có kinh nghiệm nên tôi đã bị va vấp. Tôi rơi vào một tình thế éo le khi kiểm toán cùng tôi kiểm kê quỹ và tôi biết “mistake” tôi gây ra thì không lớn và có thể sếp của tôi sẽ không biết nếu như hôm đó chỉ mình anh và tôi kiểm kê nhưng đoàn kiểm toán có đến 4 người và tôi biết trong lúc tôi cố tìm ra nguyên nhân sai sót để giải trình với họ thì tôi đã nhận ra một hành động một cử chỉ dù rất nhỏ của anh như thể là cố tình lấp láp cho tôi những sai sót quá rõ ràng. Cả đoàn kiểm toán hôm ấy chắc là khá bực mình với tôi vì tối hôm ấy là 24/12 mọi người rất nóng lòng về để đi chơi Noen, nhưng họ phải ở lại chờ tôi tìm lỗi sai xong rồi mới được về vì đó là yêu cầu của sếp tôi. Anh về, cả đoàn kiểm toán về tôi ở lại với nỗi buồn về sự cố xảy ra.
Lần thứ 3 kiểm toán đến - đó là một ngày gần đây, lúc này vị trí của tôi ở công ty đã khác, tôi tiếp cận công việc làm việc khá nhanh nên đã nhanh chóng nắm một số công việc chính quan trọng trong công ty và bởi vậy hầu như tiếp đoàn kiểm toán lần này lại là tôi, chúng tôi đã có bốn ngày làm việc cùng nhau, và cũng bốn ngày đó không ít lần tim tôi bỗng dưng tăng nhịp đập bởi ánh mắt anh nhìn tôi. Anh liên tục hỏi chất vấn tôi cho đến lúc không còn gì để hỏi và vì là người nhạy cảm tôi cũng nhận ra được cái lúng túng của anh những lúc ấy, nhưng tôi luôn cố tỏ ra khá tự tin và phớt lờ. Anh và tôi làm việc cùng nhau khá nhiều, tôi nhiệt tình vui vẻ với tất cả mọi người trong đoàn, không chỉ riêng anh.
Giữa chúng tôi đã trở nên thân thiết gần gũi với nhau hơn trong quá trình làm việc, tôi biết rằng cuộc đời ngắn ngủi gặp được nhau là điều đáng quý bởi vậy tôi cũng thông báo với cả đoàn kiểm toán về việc tôi sẽ chuyển về Hà Nội làm việc trong thời gian tới, với một thông điệp rằng chúng ta sẽ lưu lại số điện thoại của nhau, nếu có duyên thì gặp lại, thoáng buồn cuộc đời mênh mông thế chắc gì đã gặp nhau. Và ngày làm việc cuối cùng của kiểm toán, trong tôi trào dâng một cảm giác cực kỳ lạ lùng nó làm cho tôi lung túng, khó hiểu, công việc vẫn chưa xong tôi không biết là nên về hay nên ở lại làm “overtime”, danh thiếp của tôi thì không có mà anh thì vẫn đưa cho tôi danh thiếp, làm sao đây, cuối cùng thì sau một lúc cầm bút ấn lên bật xuống tôi cũng chạy như ma đuổi vào phòng thay đồ để về cùng đoàn kiểm toán trên chuyến xe của công ty. Anh trao cho tôi danh thiếp với lời dặn ấm áp "Hãy gọi điện cho anh” tôi giữ danh thiếp của anh thật cẩn thận nhưng tôi không biết tôi giữ để làm gì và ngay cả là hôm thứ 6 khi tôi thấy trào dâng một nỗi nhớ anh giữ dội khiến tôi phải bật khóc, tôi vẫn không thể gọi điện cho anh.
Anh đẹp trai trẻ tuổi lại công tử bột và anh sẽ chẳng thể là nửa kia trọn vẹn của tôi, và bởi vậy tôi hiểu rằng cảm giác đó chỉ là thoáng chốc của môt con người đa cảm ẩn sau cái đầu nghiêm khắc và lạnh lùng mà thôi. Và cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đặn như thế, như chưa hề gặp anh có anh trong cuộc đời.
No comments:
Post a Comment
để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))