Giữa ngã ba đường có em đợi anh!

Anh ơi!!!

Em phải làm gì bây giờ nhỉ? 9 ngày rồi. 9 ngày anh không cần em. 9 ngày anh bỏ mặc em với những vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Em cứ loay hoay mãi giữa cái ngã ba đường nơi anh bỏ em ở lại. Loay hoay như một kẻ lạc đường.

Em có nên buông tay anh ra lúc này không? Em có nên bước qua cái ngã ba này và đi một con đường không có anh hay không? Em sợ lắm. Em sợ sự im lìm của anh. Em đã nhắc anh rất nhiều về điều đó, và có lẽ anh đang dùng nó để trừng phạt em sao? Ngày trước, khi còn yêu ex, sao mà em lại có thể quyết định nhanh đến thế được nhỉ? Sao em có thể rời bỏ anh ấy mà không chút hối tiếc gì, mạnh mẽ chọn con đường của riêng em và dũng cảm bước đi trên con đường ấy.

Rồi trên con đường này em gặp được anh. Kì lạ. Và bây giờ, em lại đến một ngã ba nữa, nhưng sao nó lại khó để lựa chọn thế anh? Có lẽ tại em không muốn đi một mình mà không có anh. Nhưng em lại không biết đi con đường nào ở cái ngã ba ấy để gặp được anh? Anh đã đi quá xa em mất rồi.

Cứ nghĩ đến anh, đến những gì mình đã cùng nhau trải qua, là em lại thấy buồn, lại thấy cô đơn. Lúc này đây, khi em mòn mỏi đợi anh, em thèm biết bao một bờ vai, một vòng tay ôm siết lấy em. Em đã nhắn tin cho rất nhiều người, nhưng bao nhiêu tin nhắn hồi âm với em đều là không đủ. Lúc này em chỉ cần có anh.

Em đã quyết bỏ KT, vì em không chịu được việc mình cùng nói chuyện trong một room, nhưng sự tồn tại của em với anh hoàn toàn không có. Em không sao chịu được cái cảm giác em chẳng là gì với anh, như một người vô hình. Em không dám nói lời chào ai, vì em sợ nếu người khác quan tâm em lúc này, em sẽ khóc mất.

Em đã muốn tắt máy điện thoại vài ngày, vì em ghét cái việc cứ 20’ lại nhìn điện thoại một lần xem có tin nhắn đến hay không? Nửa đêm đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, lần tìm cái điện thoại để xem tin nhắn. Em đã mong anh đến như vậy đấy.

Bây giờ em phải làm gì đây. Dũng cảm bước đi tiếp à? Em không thể đứng mãi nơi ngã ba này được, em sẽ thành một kẻ điên mất. Nếu anh cho rằng anh đang cố gắng ở bên em; nếu những gì em nói, những gì em làm làm anh thấy chán ghét và khó chịu, thì anh cứ nói với em một câu thôi, và em sẽ buông tay anh ra như ngày nào em đã hứa. Nếu đó là một tình yêu tuyệt vọng, thì anh đừng ép mình phải gắng gượng. Còn nếu anh không thể nói ra, thì cứ im lặng mãi mãi như 9 ngày qua ấy. Cứ thế.

Giữa ngã ba này vẫn chỉ có riêng mình em. Băn khoăn. Hoang mang. Đau. Và nhớ anh vô cùng.

1 comment:

  1. cố lên bé nhé rồi mọi chuyện sẽ qua cả thôi em à

    ReplyDelete

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))