Showing posts with label tâm sự. Show all posts
Showing posts with label tâm sự. Show all posts

Bi hài chuyện yêu Nữ nhà báo


Có bạn gái là phóng viên báo mạng, anh Tùng chia sẻ: "Tâm sự với người yêu là phải uốn lưỡi 7 lần, nếu không có chuyện gì cũng biến thành đề tài của nàng để lên báo hết!".
Từ chuyện nhà...
Trang - bạn gái Tùng chuyên viết bài cho mục Tình yêu giới tính hoặc các câu chuyện về đời sống vợ chồng gia đình. Bởi vậy, "nghề" của nàng là... buôn dưa lê và nghe ngóng các câu chuyện đời, chuyện người rồi tung lên mạng. Nhưng đáng sợ nhất là thậm chí nàng còn chẳng ngại moi chuyện của chính mình ra để "mổ xẻ". Tất nhiên, nhân vật chính được bêu riếu trong đó không ai khác là Tùng.
Tuần nào lên mạng đọc báo Tùng cũng nóng mặt vì những câu chuyện với hoàn cảnh và nhân vật na ná mình. Nào là "Khi chàng mít ướt", nào là "Khi chàng thích sống bầy đàn" rồi lại đến khi "Khi chàng là bợm nhậu"... thôi thì 1001 các câu chuyện "Khi chàng..." được xuất bản, chuyện nào Tùng cũng thấy có bóng dáng mình trong đó.
Nhìn xuống phía cuối bài quả không lệch vào đâu, nắn nót bút danh của Trang - cái bút danh mà bạn bè Tùng ai cũng biết. Nên mỗi một bài báo ra đời, Tùng lại được mọi người thăm hỏi: "Hình như hôm nay mày lại lên báo?", "Hóa ra chú mày cũng nhiều tật xấu gớm?".... Còn Tùng chỉ biết chống chế: "Ôi dào, nhà văn nói láo, nhà báo nói phét", nhưng trong lòng anh cũng "rỉ máu" lắm.
Chẳng những vậy, chuyện thầm kín nhất như đời sống chăn gối, tưởng chỉ "ta với mình" biết thôi, vậy mà Trang cũng "dốc" hết. Ngay cả khi nàng khôn ngoan hơn, lấy bút danh khác, thì những dòng phân tích, mô tả trùng hợp đến 80-90%, cộng với giọng văn quen thuộc khó bỏ, Tùng vẫn không thể không nhận ra hình ảnh mình.
Mọi chuyện riêng tư của hai người đều được Trang đưa lên báo (ảnh minh họa)
Trong trường hợp này, chỉ Tùng biết, nàng biết và trời biết, song nhìn những điều tế nhị, riêng tư bị phát tán trên mạng, anh chẳng tránh khỏi cảm giác "sường sượng" làm sao.
"Đó là hồi cô ấy mới vào nghề. Còn dạo này đỡ non tay hơn rồi, cũng biết viết bài, khai thác một cách tế nhị hơn, nhưng thi thoảng vẫn làm tôi bị 'phô' đấy! Tóm lại là nghề của nàng như thế rồi, khó đỡ lắm!", Tùng vừa cười vừa lắc đầu kết luận.
... Ra đến chuyện người
Chuyện của anh Quốc Tuấn (nhân viên Kinh doanh một công ty bảo hiểm) thì "thảm" hơn. Nhắc lại sự cố cách đây một năm, cũng là "tai họa" do cô vợ làm báo gây ra, anh Tuấn vẫn không hết "đau đớn".
Dạo đó, Tuấn chơi với một nhóm bạn khá đông, trong hội có cả anh em bằng hữu lâu năm, có cả đối tác làm ăn, nói chung đều là những mối quan hệ ưu tiên cấp độ một, thế mà chỉ một bài báo "thương vay khóc mướn", Hoài - bạn gái anh một tay phá hết.
Số là năm ấy, cả nhóm họ rủ nhau đi du lịch. Hoài tính tình vui vẻ, cởi mở, lại là dân viết lách nên ăn nói cũng lọt tai, dễ gây thiện cảm với mọi người. Trong số đó có một chị rất "kết" Hoài. Chỉ sau một ngày ngồi tàu xe với nhau, chia sẻ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, người phụ nữ đó đã coi Hoài như chị em và dốc mọi bầu tâm sự.
Thậm chí, cô còn đưa cả chuyện của bạn thân người yêu lên (ảnh minh họa)
Bản thân Hoài cũng không ngờ rằng, đằng sau vẻ bề ngoài hạnh phúc ở người phụ nữ ấy là cuộc sống gia đình không êm ấm với nhiều nỗi bất hạnh, mà nguyên nhân chính bắt nguồn từ người chồng "công tử" trăng hoa, cũng là bạn chí cốt của Tuấn. Nghe chị tâm sự, Hoài đồng cảm đến rơi nước mắt.
Thế rồi ma đưa lối quỷ đưa đường, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, sau đó ít lâu, cô biến sự đồng cảm thành một bài báo lên tiếng bênh vực cho thân phận người phụ nữ, và chính nó đã gây nên bao "sóng gió".
Tưởng rằng khi thay tên đổi họ nhân vật sẽ không có ai nhận ra. Hơn nữa, làm việc cho một cổng thông tin khá mới mẻ, Hoài nghĩ bài viết khó đến được với mọi người. Thế nhưng bạn bè Tuấn vẫn "mò ra", họ tinh ý, nhanh chóng phán đoán được bài viết đó là của ai và dành cho ai. Hậu quả thật khôn lường: gia đình người phụ nữ kia vốn đã không êm ấm nay lại càng rạn nứt, đứng trước vực thẳm ly hôn.
Anh chồng - nhân vật chính bị lên trong bài báo gần như cắt đứt quan hệ với Tuấn. Còn những người khác trong nhóm, kẻ thì tỏ vẻ bất mãn thay, kẻ thì nhìn Tuấn với ánh mắt thương hại, riêng Hoài trở thành "cô nàng đưa chuyện đáng khinh". Nói tóm lại, từ đó hầu như Tuấn không còn mặt mũi giao lưu với nhóm bạn này. Tất nhiên, chính mối quan hệ của Tuấn và Hoài cũng điêu đứng vì bài viết "giời ơi đất hỡi" ấy.
"Đó là một bài học lớn trong đời tôi cũng như trong 'sự nghiệp viết lách' của cô ấy. Nếu tình yêu và sự thông cảm không đủ lớn thì có lẽ chúng tôi đã chia tay nhau từ dạo đó", Tuấn chia sẻ.
Thế mới biết, yêu nữ nhà báo cũng có nhiều "mối nguy hiểm" khó lường.
(Theo Zing)

Bình tĩnh suy nghĩ lại đi anh

Anh! Chẳng biết nói thế nào cho anh hiểu được đây khi chính trong lòng em cũng đang rối bời bởi tất cả những chuyện đã qua. Khi chuyện đã xảy ra anh có biết em đang nghĩ gì và tâm trạng như thế nào không anh? Em hụt hẫng và cảm giác thất vọng nhiều lắm anh có biết không? Sao anh nói thương em mà anh lại cư xử như vậy? nh đã vô tình đẩy em ra xa anh đó anh có biết không?
Em những tưởng anh sẽ hiểu tất cả những tình cảm chân thành nhất em dành cho anh vậy mà anh lại nghi ngờ tất cả. Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại cư xử như vậy? Yêu là ghen? Chấp nhận là vậy nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi anh ơi. Em đã thực sự rất sợ những cơn cuồng nộ mỗi khi anh ghen tuông. Em thấy buồn lắm. Chán nản, cảm giác trống rỗng lắm anh à. Bao nhiêu tình cảm em dành cho em cũng không đủ ư? Hay anh muốn em là tù nhân của anh?
Quen anh, em chưa được tiếp xúc với bạn bè cũng như không có quyền tự do luôn, anh luôn bên em, không cho em đi đâu cả. Anh yêu em, điều đó em không phủ nhận nhưng anh ơi yêu như vậy đâu phải là tình yêu nữa? Đâu có hạnh phúc đâu anh. Anh hãy suy nghĩ tất cả những việc anh làm đi, đừng như thế nữa. Anh làm vậy là vô tình đẩy em rời xa anh đó. Em không muốn gặp anh bây giờ. Trong lúc này giận anh nhiều lắm. Hãy đọc đi Yuro!
Hoa Cúc
Việt Báo (Theo_NgoiSao)

nếu bạn muốn hạnh phúc hơn

Những thiếu niên thường xuyên nói chuyện với bố cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hơn so với trẻ khác, một cuộc khảo sát cho thấy.
Telegraph cho biết, các chuyên gia của Đại học York tại Anh phỏng vấn 1.200 người có độ tuổi từ 11 tới 15 để tìm hiểu các nhân tố thúc đẩy mức độ mãn nguyện với cuộc sống của thiếu niên. Họ đưa ra một số câu hỏi để đánh giá mức độ giao tiếp giữa thiếu niên với các thành viên khác trong gia đình, đồng thời yêu cầu các em tự đánh giá mức độ hài lòng với cuộc sống theo thang điểm 100.
Kết quả cho thấy những thiếu niên thường xuyên trò chuyện nghiêm túc với bố vào phần lớn ngày trong tuần cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hơn so với các em hiếm khi làm như vậy. Tuy nhiên, chỉ có 13% trẻ thường xuyên tâm sự những điều thầm kín với bố. 45% thiếu niên thừa nhận các em hầu như không bao giờ thổ lộ với bố về những chủ đề quan trọng, còn 28% nói chúng không thảo luận những vấn đề quan trọng với mẹ.
Các chuyên gia cũng nhận thấy trẻ có xu hướng giảm dần các cuộc nói chuyện với bố về những chủ đề quan trọng khi chúng lớn lên. Chẳng hạn, 42% trẻ 11 tuổi tâm sự với bố về những chủ đề quan trọng hơn một lần mỗi tuần, nhưng chỉ có 16% trẻ 15 tuổi làm việc đó.
Hiệp hội Trẻ em Anh cho rằng phát hiện nói trên có ý nghĩa to lớn do nhiều nghiên cứu chứng minh mức độ hạnh phúc của trẻ em trong giai đoạn sau của cuộc đời phụ thuộc vào chất lượng mối quan hệ giữa chúng với bố và mẹ.
“Cuộc điều tra này cho thấy mức độ hài lòng với cuộc sống của trẻ phụ thuộc chặt chẽ vào việc chúng có thường xuyên trò chuyện với bố hay không. Nhưng trong xã hội hiện đại, số lượng trẻ em không thích tâm sự với bố hoặc sống xa bố ngày càng tăng”, Bob Reitemeier, giám đốc Hiệp hội Trẻ em Anh, phát biểu.
Minh Long

Quy luật của cách sống để thành công!



  "Những người gieo trồng yêu thương cuối cùng sẽ thu được yêu thương. Những người gieo trồng lòng tốt sẽ thu hoạch được nhiều điều tốt hơn thế. Những người gieo trồng nỗi sợ hãi và giả dối cũng sẽ nhận được những vụ mùa mà chẳng ai muốn nhận."
Tôi đã từng đọc, và rất ấn tượng, với một câu chuyện từng xảy ra trong sự nghiệp của Ignacy Paderewski (1860-1941). Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Ba Lan này đã nhận lời chơi trong một buổi hòa nhạc được tổ chức bởi hai sinh viên lúc đó đang học Đại học Stanford và cùng làm thêm để có tiền trang trải học phí.

Người quản lý của Paderewski nói họ sẽ đồng ý với đề nghị của hai sinh viên kia, với điều kiện hai sinh viên phải đảm bảo tiền cát-xê cho nghệ sĩ là 2.000 đôla. Hai sinh viên cũng nhất trí và cuối cùng, buổi hòa nhạc cũng được tổ chức.

Mặc dù hai sinh viên này rất nỗ lực quảng cáo, nhưng sau buổi hòa nhạc, họ chỉ thu được 1.600 đôla. Vừa buồn vừa nản, họ kể với Paderewski rằng họ đã cố gắng hết sức ra sao, và ái ngại đưa cho ông 1.600 đôla, với bức thư xin lỗi và hứa sẽ trả ông nốt 400 đôla vào một thời điểm khác.

Thế nhưng nghệ sĩ dương cầm này xé ngay bức thư và trả lại 1.600 đôla cho hai cậu sinh viên: “Hãy trừ tất cả các chi phí tổ chức của hai cậu đi” – Ông nói – “Sau đó hãy tự lấy mỗi người 10% trong số tiền còn lại, còn bao nhiêu thì hẵng đưa cho tôi”.

Nhiều năm sau đó, Paderewski làm công việc tiếp tế cho người dân ở đất nước Ba Lan của mình, nơi bị tàn phá bởi chiến tranh. Thật kỳ diệu, từ trước khi có lời đề nghị, thì hàng ngàn tấn thực phẩm đã được người dân Mỹ gửi tới Ba Lan.

Sau đó, Paderewski tới Paris để cảm ơn Herbert Hoover, người đứng đầu lực lượng cứu trợ của Mỹ lúc bấy giờ.

- Không có gì đâu, ông Paderewski – Hoover nói – Tôi biết rằng vào thời điểm này, người dân Ba Lan đang gặp rất nhiều khó khăn và thực phẩm là vô cùng cần thiết. Và ngoài ra, dù rằng ông có thể không nhớ, nhưng tôi là một trong hai sinh viên mà ông đã hào phóng giúp đỡ khi
chính tôi gặp khó khăn.

Câu chuyện này là bằng chứng cho “luật” của cách sống để thành công: sớm hay muộn, chúng ta cũng sẽ gặt hái những gì mình gieo trồng. Paderewski đã thu hoạch được vụ mùa nhân ái mà ông đã gieo hạt từ nhiều năm về trước.

Những người gieo trồng yêu thương cuối cùng sẽ thu được yêu thương. Những người gieo trồng lòng tốt sẽ thu hoạch được nhiều điều tốt hơn thế. Những người gieo trồng nỗi sợ hãi và giả dối cũng sẽ nhận được những vụ mùa mà chẳng ai muốn nhận.

Đó là quy luật cơ bản của cách sống để thành công. Và quy luật đó đủ mạnh mẽ để thay đổi một, hoặc nhiều, cuộc sống

Sống thêm 1 ngày

Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết rằng trên thế gian này vẫn có một người nào đó yêu thương mình.
Đôi khi những áp lực cuộc sống, những thất bại lắm lúc làm đôi chân ta bỗng dưng chún bước. Ta muốn buông xuôi tất cả và tự hỏi “Ta sống để làm gì? Liệu cuộc sống của ta lúc này có là vô ích?” Nếu vậy thì bạn ơi, xin nghe tôi nói:
Nếu như có lần nào đó bạn muốn giã từ cuộc sống này, hãy nghĩ rằng chỉ cần sống thêm một ngày nữa thôi, bạn sẽ biết cuộc sống của chúng ta có những điều kì diệu như thế nào.
* Sống thêm một ngày, tình yêu của bạn sẽ ngày thêm trọn vẹn.
* Sống thêm một ngày bạn sẽ biết có những mảnh đời còn bất hạnh hơn ta, và ta biết ta vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác.
* Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết khóc không phải là cách duy nhất để thể hiện sự thất bại, mà người ta biết biến thất bại thành chiến thắng.
*Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết trong niềm vui còn có nỗi buồn và trong nỗi buồn vẫn loé lên một tia hy vọng.
* Sống thêm một ngày, bạn sẽ có thể yêu thêm một ai đó.
* Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết rằng trên thế gian này vẫn có một người nào đó yêu thương mình.
* Sống thêm một ngày, bạn biết có những sợi tóc bạc cứ lớn dần theo năm tháng, vì chính bản thân bạn. Và bạn biết rằng bạn cần phải sống và sống thật xứng đáng hơn ngày hôm qua để sự hy sinh là không uổng phí.
* Sống thêm một ngày, bạn sẽ khám phá ra rằng đôi tay của mình không chỉ để cầm viết, để làm đẹp mà còn đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho những người xung quanh ta.
* Và cuối cùng, sống thêm một ngày, bạn sẽ có thêm một cơ hội để biết mình vẫn là người hạnh phúc nhất thế gian.
Vậy là bạn đã biết rồi đó, có những niềm vui – chưa – xuất – hiện – trong – hiện – tại, mà chúng đang vẫy tay gọi bạn hướng về phía trước.
Hãy can đảm lên nếu lúc này bạn đang chán nản, đang tuyệt vọng, và trái tim bạn đang đau đớn mà muốn ngừng đập, thì hãy nghĩ đến những niềm vui mà bạn sẽ có được trong tương lai.
Và chúng rất xứng đáng để bạn nỗ lực bước tiếp trên cuộc đời này.

ăm mày tri thức

Câu chuyện bắt đầu như thế này.
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! – Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? – Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! – Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

giá như anh giàu thêm chút nữa

Giá như anh giàu thêm chút nữa
Trước kia em đâu có hỏi anh hay nói gì về chuyện tiền bạc, em biết anh nghèo. Mà giờ mở miệng ra là em bảo “anh có tiền thì gửi cho em, để em đóng tiền học” cho dù nhà em không hề nghèo.
Chiều 16/3/2008 là lần đầu tiên anh chát với em, ùh thì là chát vui thôi… Nhưng dần dần anh đã yêu em lúc nào không biết, anh và em đã dành hết tình cảm cho nhau, chia sẻ nhau những buồn vui, những câu chuyện hài hước xen lẫn những tình cảm gia đình đầy nước mắt… Cho dù anh và em chưa từng gặp mặt nhau ngoài đời… Chỉ trên điện thoại và trên những dòng tin nhắn Yahoo đầy cảm xúc.
Anh mang tiếng là dân IT nhưng làm gì có blog. Nhưng từ khi gặp được em, anh lại làm blog, lại viết những câu chuyện lãng mạn…và mơ ước của hai chúng mình. Anh đã viết, viết nhiều lắm, anh đã cố gắng nghĩ ra đủ chuyện để viết cho em được vui, để cho em cảm thấy hạnh phúc khi có một người lúc nào cũng quan tâm đến.
Em hay giận anh… Anh tức lắm, tức nhiều lắm em à, nhưng vì yêu em anh đã sẵn sàng gạt đi lòng “tự trọng” để xin lỗi em, nhận tất cả những lỗi lầm về mình cho dù những điều anh làm không hề sai…
Chúng mình còn nhỏ thôi, anh 20 em mới 16… Nhưng có lẽ đây là mối tình đầu mà anh thấy rung động và yêu em thật sự đó. Cho dù anh đã trải qua bao mối tình trước khi gặp em nhưng những người đó không để lại cho anh cảm xúc gì khi chia tay…, ngoài em.
Năm tháng “hạnh phúc ảo” đã qua, anh quyết định ra Huế gặp em, để xem người con gái mà ngày đêm anh mong nhớ ra thế nào…Vui quá em nhỉ? Lần đầu ra Huế em đã rất vui, hai đứa mình đã đi tới những nơi lãng mạn của vùng biển Thuận An đẹp và đầy thơ mộng…
Trên đường về Nha Trang, em đã gọi cho anh và khóc thật nhiều, em nói rằng em nhớ anh…Ù đúng rồi anh cũng nhớ em mà, anh đã muốn quay trở lại Huế để gặp em. Nhưng trong túi anh chỉ còn 20 ngàn gọi là tiền ăn.
Về Nha Trang một thời gian, em lại giận…lại hờn… Anh lại phải xin lỗi…Dường như câu xin lỗi đã trở thành câu của miệng của anh khi anh và em quen nhau! Cuộc vui đã tới thời gian kết thúc, em đã trở thành con người khác, khác hoàn toàn với người mà anh quen trước kia. Trước kia em đâu có hỏi anh hay nói gì về chuyện tiền bạc, em biết anh nghèo. Mà giờ mở miệng ra là em bảo “anh có tiền thì gửi cho em, để em đóng tiền học” cho dù nhà em không hề nghèo.
Nhưng em đâu biết rằng đó mới chính là lòng tự trọng lớn nhất của anh. Anh đã bị áp lức do em tạo ra trong gần một tháng, anh không thể chịu nổi nữa…Và anh quyết định chia tay em.
Tạm biệt người con gái mà anh hằng thương nhớ. Nửa năm đã qua. Không biết em có sống một cuộc sống hạnh phúc bên người yêu mới hay không, nhưng thời gian gần đây anh đã rất nhớ em, nhớ nhiều lắm, anh ngày đêm thầm ước cho em và người đó được mãi ở bên nhau, điều mà anh không thể làm được khi yêu em.
Điều mà anh tiếc nhất bây giờ không phải là anh đã không yêu em thật lòng, không phải anh đã không quan tâm tới em, mà anh tiếc giá như anh giàu thêm xíu nữa để anh có thể giữ được em, người con gái mà anh đã từng yêu nhất trên đời.
Tạm biệt em, hãy sống tốt, và đừng tìm lại anh.

World Cup và sầu riêng

Có lần chị mới hỏi bạn đội Hà Lan kêu là gì, họ nói là “cơn lốc màu da cam”, về tới nhà vấp té chị hai đã quên béng, út hỏi chị hai lại nói “tối nay mình bắt đội chất độc màu da cam út nhé”, bố đã cười vỡ bụng tối đó.
Thật ra hai danh từ này không liên quan gì với nhau cả, chỉ biết rằng mùa World Cup đến cũng là mùa sầu riêng đầu mùa, và đó là những kỷ niệm đẹp của gia đình mình út cưng nhỉ. Bây giờ xa nhà nhưng chị hai vẫn nhớ lắm những khoảnh khắc của ngày xưa.
Năm 1998, út mới có 4 tuổi và chị hai cũng còn nhỏ, chị cũng không hiểu thế nào là World Cup và cũng không hiểu tại sao mọi người lại quan tâm như vậy. Năm 2002, lúc này út cũng được 8 tuổi rồi còn gì, chị hai học lớp 11 rồi, bạn bè chị hai bắt đầu cũng bàn tán về bóng đá, nhưng chị hai cũng chẳng quan tâm lắm vì chị hai đâu thích bóng đá, út cưng thì có biết gì về bóng đá đâu.
Nhưng không muốn mẹ và mấy chị em mình buồn nên bố bao giờ cũng về nhà xem bóng đá với gia đình, nói rõ hơn là với 3 người không hiểu gì về bóng đá. Dĩ nhiên là hai chị em mình không thích thú gì với trái bóng lăn tròn trên sân cỏ, nhưng xem một mình thì bố buồn, biết chị em mình thích ăn sầu riêng nên bố gạ gẫm: “Bố con mình cá độ nhé, nếu đội bóng bố thua, bố sẽ mua cho một trái sầu riêng?” (chúng tôi thường không được ăn sầu riêng nhiều vì bố mẹ thường nói nó nóng và sợ sâu răng). Tôi nhanh nhảu: “ vâng ạ, nếu con và út thua thì chúng con sẽ hùn tiền mua một trái sầu riêng chung cho bố, nếu không đủ thì mẹ sẽ viện trợ thêm”.
Dĩ nhiên là bố đồng ý, bởi vì cá độ chỉ làm cho những trận đấu thêm hấp dẫn. Mẹ thấy mấy bố con hào hứng cũng đồng ý làm đồng minh cho hai chị em. Về phía hai chị em, ngẫm nghĩ lại chúng tôi lời to vì dù thắng hay thua chúng tôi cũng được ăn sầu riêng thỏa thích.
Thế là chị hai cũng bắt đầu quan tâm hơn, không phải vì yêu bóng đá mà vì những trái sầu riêng thơm phức, và cũng vì út cưng khá hào hứng, dù sao hai chị em vẫn thích là người thắng cuộc hơn, những múi sầu riêng ấy ngon hơn nhiều.
Những ngày đầu khi trái bóng lăn, út thường được ưu tiên chọn đội để cá độ trước, chỉ chọn bằng những chi tiết hết sức đơn giản: “con chọn đội bên trái, con chọn đội màu trắng, khi thì đội màu đỏ đẹp hơn chị hai nhỉ?”. Chỉ một hai ngày sau đó, kế hoạch chọn lựa được chi tiết hơn với những thông tin mà nhiệm vụ của chị hai là phải hỏi những người bạn cùng lớp, về bàn chiến thuật với út rồi mới bắt đầu chọn lựa.
Những cái tên chuyên nghiệp hơn, nhưng đôi khi quên thì nó trở thành ngộ nghĩnh. Có lần chị mới hỏi bạn đội Hà Lan kêu là gì, họ nói là “cơn lốc màu da cam”, về tới nhà vấp té chị hai đã quên béng, út hỏi chị hai lại nói “tối nay mình bắt đội chất độc màu da cam út nhé”, bố đã cười vỡ bụng tối đó.
Argentina thì chị gọi là “những con ngựa vằn dũng mãnh”, Brazil thì lại là “con sóng dữ màu vàng”, đội Anh: “thiên thần màu trắng”. Bố cũng vui với những cái tên lạ lẫm mà hai chị em mình đặt. Càng về cuối, chị em mình càng yêu bóng đá tự lúc nào, nhưng chị em mình cũng chỉ xem khi có bố ở nhà, út cũng bắt đầu trông ngóng bố nhiều hơn, nhất là khi tới giờ trận đấu sắp bắt đầu mà bố vẫn chưa về: “Bóng sắp lăn rồi mà bố vẫn chưa về” tivi bật đó, nhưng hai chị em ngồi ngoài cửa đợi bố.
Năm 2006, bố và hai chị em mình cũng cá độ, cũng là đầu mùa sầu riêng, lần này cũng đã yêu bóng đá hơn, và cũng yêu sầu riêng với cái mùi thơm phức đặc trưng, và vị ngọt lịm của nó. Nhưng với chị hai, những giây phút ấy gia đình mình còn ngọt ngào hơn những múi sầu riêng ấy. Mẹ thì loay hoay nấu nướng cho ba bố con, mua một ít đồ ăn sẵn chỉ khi đói là có ngay, út cưng cũng 12 tuổi không biết nhiều nhưng út cũng bắt đầu đi đá bóng với các anh trong xóm, và út bàn chuyên nghiệp hơn, không còn những độ bên trái hay bên phải nữa. Út và chị hai cũng bàn tán sôi nổi, chuyên nghiệp hơn, còn đọc báo và bình luận thêm. Vì vậy mà mỗi mùa World cup, bố vẫn thích ở nhà bởi vì cũng có hai chuyên gia bình luận mà. Út còn hào hứng giải thích cho mẹ mỗi khi mẹ không hiểu. Những trái sầu riêng cũng theo gia đình mình mỗi mùa World cup.
Năm 2010, chị hai đi học xa quá, gần nửa vòng trái đất, chị hai không thể cùng út cưng bàn bạc để lựa chọn đội nào nữa. Vài tiếng đồng hồ nữa thôi trái bóng bắt đầu lăn tròn trên sân cỏ. Chị hai thèm cái vị ngọt của sầu riêng đến lạ. Út phải cố gắng để “phe ta” thắng được những trái sầu riêng ngọt lịm nhé, là những “trái sầu riêng” mà cả bố mẹ và út cùng xem. Bây giờ, út cũng đã là một cầu thủ nhí ở trường rồi, những bình luận cũng chuyên nghiệp rồi, nhưng hãy giành thời gian WC cho những trái sầu riêng gia đình út nhé!
Bamboo

Xin anh đừng im lặng mãi thế

Với em, anh luôn quá lạnh lùng, không có gì tồn tại giữa đôi ta, tất cả chỉ là công việc, công việc và công việc. Em phải làm sao hả anh? Anh có biết rằng em không thể dừng những suy nghĩ về anh. Em muốn bật khóc mỗi khi mường tượng ra ánh mắt anh, nụ cười anh, giọng nói của anh.
From: Chien Chuan Nick
Sent: Sunday, June 06, 2010 8:07 PM
Em trở lại nơi anh sống lại vào một ngày có đủ mưa đủ nắng. Biết nói gì đây? Nắng như khi lòng em gay gắt nỗi nhớ anh và mưa như khi con tim em nức nở thổn thức bóng hình anh.

Em đã tự nhủ với lòng mình rằng chỉ một lần này nữa thôi, em sẽ quên anh vĩnh viễn, em sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa và gạt anh ra khỏi trái tim mình. Em muốn ghi nhớ tất cả nhịp sống sinh hoạt hằng ngày của anh và rồi chôn giấu tận đáy cõi lòng. Vậy mà em đã chờ đã đợi một đêm dài thức trắng, chỉ mong nhận lại được một tin nhắn anh nói rằng anh không thích em đâu, đừng nhắn tin nữa. Nhưng không một lời hồi âm. Anh đã chọn cách im lặng mà anh cho là cách tốt nhất để duy trì mối quan hệ của chúng ta.

Bước xuống sân bay, ánh nắng chói chang tỏa vào mặt em ửng đỏ. Em nheo mắt để lòng dịu lại và rồi chợt đau nhói khi nụ cười rạng rỡ của anh xuất hiện phía bên nắng gắt. Anh đón em, dịu dàng như mọi lần hoặc hơn thế. Em đã nghe sóng trong lòng bình lặng. Em thở phào nhẹ nhõm. Một ngày sau ngày em đến, bầu trời nơi đây dần xám lại. Mưa xối xả, không khí se lạnh ùa đến và lòng em bắt đầu cuộn sóng.
Ngồi bên anh trên đỉnh núi cao vời vợi, thu mình trong tấm chăn choàng mỏng, em ước gì đó là cánh tay anh, hơi ấm của anh... Chia tay anh, anh bình thản quá. Giọng nói dịu dàng của anh như thiêu đốt trái tim em. Em như phát điên khi gửi cho anh một tin nhắn, rồi đau khổ dằn vặt vì không nhận được tín hiệu trả lời, rồi ân hận vì đã làm một việc ngu ngốc.

Em có là gì đâu trong hàng vạn cô gái anh gặp mỗi ngày. Anh, một chàng trai mảnh khảnh, hào hoa có một nụ cười duyên cùng chiếc bằng Master ở Mỹ, nhưng vẫn chưa có cô gái may mắn nào hiện hữu bên anh. Nhưng anh lại tốt quá, anh chưa làm một điều gì khiến những cô gái bên anh hiểu lầm. Với em, anh luôn quá lạnh lùng, không có gì tồn tại giữa đôi ta, tất cả chỉ là công việc, công việc và công việc.

Em phải làm sao hả anh? Anh có biết rằng em không thể dừng những suy nghĩ về anh. Em muốn bật khóc mỗi khi mường tượng ra ánh mắt anh, nụ cười anh, giọng nói của anh. Xin anh đừng im lặng mãi như thế. Anh hãy nói gì đó để giúp em quên anh dù rằng lời nói đó thật tàn nhẫn đối với em. Em đau buồn đến chết mất, van anh!

Chút tình đầu

Cô ấy ngồi bàn trước, thỉnh thoảng lại quay xuống mượn tôi khi chiếc tẩy, khi cái bút nhũ. Tôi có một cái bút nhũ màu rất lạ. Thấy cô ấy cứ mân mê chiếc bút, tôi nói: “Tặng luôn đấy”. Đôi mắt trong veo, cô ấy nhìn tôi đầy sung sướng. Nhưng từ khi được tôi cho chiếc bút, cô ấy không quay xuống mượn gì nữa. Tôi trách mình đã để mất cơ hội.

Không còn cơ hội này tôi tìm cơ hội khác. Một hôm, thấy cô ấy chưa về khi trống trường đã tan, tôi cũng ở lại. “Ơ, sao không về”, cô ấy ngạc nhiên. “Tranh thủ làm bài tập, về nhà chẳng tập trung được”, tôi tỉnh bơ. “Ừ, về nhà bao nhiêu việc, không thể ngồi yên làm bài được”, vừa lật cuốn bài tập về nhà cô ấy vừa nói, mắt không nhìn lên. Thế là chúng tôi đã có điểm chung.

Từ bữa đó tôi được cô ấy coi như một người bạn thân tình. “Trông cậu tư lự quá”, “Bài toán này khó, cậu giúp mình với”, “Mình có quà cho cậu này”... Rất tự  nhiên cô ấy đi vào lòng tôi một cách mơ hồ mà sâu đậm. Mỗi ngày không nói được với cô ấy vài ba câu là tôi thấy bứt rứt. Nhiều đêm tôi không tập trung làm bài được vì nhớ cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo. Và tôi chỉ mong cho trời chóng sáng để đến trường, đứng ở hành lang nhìn cô ấy từ ngoài cổng bước vào lớp. Ở bên cô ấy tôi thấy mình tự tin hơn, tiếp thu bài học nhanh hơn.

Thời gian trôi nhanh, nỗi nhớ càng dầy lên, tôi biết là mình đã phải lòng cô ấy. Nhưng tuổi chúng tôi còn nhỏ, ngoài việc học ra chưa nên phân tán tư tưởng vào việc gì khác. Vì lẽ đó tôi đã cố ghìm lòng mình lại, hy vọng một thời gian sau mọi chuyện sẽ lắng xuống,  lại vô tư như ngày nào. 

Một năm qua đi, lúc này chúng tôi đã sang lớp 12, tình cảm trong lòng tôi không những không nhạt đi mà còn mãnh liệt hơn. Mỗi ngày cô ấy vẫn dành cho tôi ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào. Rồi một lần, tôi thu hết can đảm thổ lộ nỗi lòng mình. Không đỏ mặt, bối rối như tôi, cô ấy nói rằng bấy lâu vẫn biết tình cảm của tôi nhưng hết năm nay, thi xong tốt nghiệp cô ấy sẽ nghỉ học ở nhà. Đó là ý của bố mẹ nhưng cũng là ý của cô ấy, vì  học lực cô ấy bình thường nên chẳng có gì phải tiếc nuối cả. Nghe lời  bố mẹ ở nhà một vài năm rồi lấy chồng như bao người con gái khác. Còn tôi học giỏi, con đường trước mặt còn rộng mở và đầy hứa hẹn. Trên con đường đó tôi sẽ gặp được người con gái xứng đáng chứ không phải như cô... 

Nghe cô ấy nói mà lòng tôi buồn vô hạn. Tôi không ngờ cô ấy lại buông xuôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi thuyết phục cô ấy về bàn với bố mẹ và suy nghĩ lại...  Rồi cô ấy để yên bàn tay trong tay tôi. Sự im lặng đó cho thấy cô cũng nghĩ đến tôi. Suốt đêm đó tôi không ngủ để mơ tưởng đến những ngày sau này.

Ngày thi tốt nghiệp kết thúc, tôi ra ngay Hà Nội tham gia lớp ôn thi cấp tốc vào đại học. Những ngày không gặp, tôi nhớ cô điên cuồng. Tôi lấy nỗi nhớ đó làm động lực luyện bài. Sau ngày thi, tôi hấp tấp trở về quê tìm gặp cô ấy. Tôi ngẩn người ra. Sao thế cơ chứ, cô ấy không thi vào bất cứ một trường trung cấp nào hết như đã hứa với tôi.

Lần đầu tiên tôi tìm đến nhà cô ấy. Trước mắt tôi một người phụ nữ ốm yếu, xanh xao đang nằm bất động trên giường. Mẹ cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh nằm tại chỗ ba -  bốn năm nay rồi. Ba đứa em cô đều đang học cấp một, cấp hai. Bố cô  theo nhóm thợ mộc đi làm hết huyện nọ đến huyện kia vẫn không đủ tiền thuốc duy trì sự sống cho người mẹ. Tôi đọc trong mắt cô ấy nỗi tâm sự và sự bất lực.

Phải, tôi làm sao có thể giúp cô ấy được bây giờ, hoàn cảnh gia đình tôi cũng bình thường, tương lai tôi cũng chưa biết thế nào. Tôi oán trách mình thật vô dụng, từ trước tới nay đã vô tâm, giờ đứng nhìn cô khó khăn mà không cách gì giúp đỡ được. Những ngày đó lòng tôi  nặng trĩu nỗi muộn phiền, dằn vặt. Lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống không hề đơn giản.

Trước khi ra thành phố học đại học, tôi để lại cho cô ấy một lá thư, với ý rằng tôi mãi mãi không quên cô ấy. Khi  nào ra trường, kiếm được việc làm, tôi sẽ giúp cô ấy khắc phục hoàn cảnh và khi đó cô ấy nhất định phải đi học một trường dạy nghề nào đó. Tôi hy vọng tấm chân  tình của mình sẽ cảm kích được cô ấy.

Thời gian trôi đi, mới đó mà tôi đã bước sang năm thứ tư đại học. Tôi vẫn thường xuyên viết thư động viên cô ấy. Sau mỗi lá thư gửi đi tôi thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút. Tôi không muốn đề cập đến việc xác lập một tình cảm cụ thể nào đó, vì điều đó sẽ làm cho cả hai đều bối rối, đau khổ. Hơn nữa tôi cũng biết nếu lúc này mình sa vào chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học, sẽ khó thực hiện được lời hứa hôm nào với cô ấy. Trước mắt, chúng tôi vẫn cứ là những người bạn tốt quan tâm đến nhau.

Bạn thấy không, tình cảm học trò thường bị xem nhẹ, nhưng thực ra nó rất sâu đậm và có thể theo ta  suốt cuộc đời.
Theo Hiền Thư (Phụ Nữ TPHCM

6 người bạn có thể tâm sự khi gặp rắc rối

Dù bạn là một người sống lạc quan và am hiểu về mọi thứ, cũng có lúc bạn vẫn gặp phải những khúc mắc, không thể tự mình giải quyết và cần lời khuyên từ người xung quanh. 6 người mà Allwomenstalk kể ra dưới đây sẽ giúp bạn ‘truy tìm’ lời giải.
Mẹ yêu
Nếu bạn muốn học hỏi và tìm hiểu về “nữ công gia chánh”, có lẽ không ai bằng mẹ. Các bà mẹ với kinh nghiệm nhiều năm làm bếp, chăm sóc cho bạn và cả gia đình. Tuy không phải là những đầu bếp tài ba, họ vẫn có thể dạy cho bạn những món ăn đơn giản để lấy lòng chàng trai bạn yêu thích.
Cha yêu
Mặc dù bạn khó hoặc không thể tâm sự những chuyện thầm kín và riêng tư với cha của mình. Nhưng nếu muốn xin lời khuyên về cách hành xử trong công việc, mua sắm xe cộ… thì cha chắc chắn sẽ là người tuyệt vời nhất để bạn tìm tới.
c34b32a8a819a579a1770a421f9c8666 6 người bạn có thể tâm sự khi gặp rắc rối
Chị gái
Thật tuyệt vời khi có một người chị gái để tâm sự, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn hay đơn giản cùng nhau chia sẻ công việc trong nhà, bạn sẽ không phải làm một mình nữa. Nếu người chị hơn bạn nhiều tuổi, cô ấy còn có thể đưa ra nhiều lời khuyên có ích trong cuộc sống hay trong công việc.
Cô bạn gái thân thiết
Có được một cô bạn thân, bạn sẽ có thêm một người cùng chia sẻ mọi thứ như các mối quan hệ, rắc rối bạn gặp phải, chuyện làm đẹp hay việc nấu ăn. Các cô bạn cùng trang lứa bao giờ cũng dễ trò chuyện hơn, đặc biết là những điều thầm kín.
Một cậu bạn trai tốt
Tại sao lại không nghĩ tới điều này nhỉ? Cậu bạn tốt, chân thành và trung thực sẽ giúp bạn được nhiều điều lắm chứ. Chàng ta có thể giúp bạn tìm hiểu và thăm dò người bạn đang để mắt tới. Thậm chí, cậu ấy còn “vẽ” cho bạn những chiêu tán tỉnh thú vị.
Chuyên gia
Không phải vấn đề nào, người thân và bạn bè cũng có thể giải đáp cho bạn. Đôi khi, bạn cũng cần tìm gặp những chuyên gia về lĩnh vực đó để xin ý kiến và câu trả lời cho những thắc mắc của mình.
Linh Linh
Nguồn: ngoisao

Bất hạnh không phải do sắc đẹp

Cháu sinh ra trong một gia đình bố mẹ ly dị, bố cháu đã bỏ mẹ cháu ngay từ khi cháu mới chào đời.
Mẹ cháu là một phụ nữ rất đẹp. Mẹ nuôi cháu khôn lớn bằng tiền của bố cháu gửi hàng tháng, bởi vì mẹ cháu không có việc làm ổn định. Sau bố cháu, mẹ cháu cũng yêu vài chú nữa, nhưng dường như ai cũng chỉ làm “chú hờ” của cháu một thời gian rồi biến luôn.
"Mẹ cháu vì quá đẹp nên dù lấy chồng rồi vẫn bị quyến rũ bởi những người đàn ông khác"
Mẹ cháu toàn đay đả cháu từ lúc bé: “Tại có mày mà tao chẳng thể lấy được tấm chồng nữa. Mày là cục nợ của tao mà bố mày đã để lại”.
Lúc bé, cháu không biết gì cho nên cháu cứ nghĩ là do mình thật. Nhưng rồi cháu lớn dần lên, bây giờ đã 17 tuổi rồi, cháu cảm thấy sống chung với mẹ thật là cực hình.
Năm ngoái cháu đã được gặp bố cháu (đi sinh sống ở một tỉnh rất xa. Bố cháu hẹn cháu ra gặp riêng ở ngoài quán nước, và thực sự ngồi trước người đàn ông đẹp trai, điềm đạm đó cháu mới biết được sự thật về bố và mẹ. Vì trước đây qua lời của mẹ cháu, cháu rất ghét và hận bố cháu.
Thì ra mẹ cháu vì quá đẹp nên dù lấy chồng rồi vẫn bị quyến rũ bởi những người đàn ông khác. Bố cháu cũng muốn chịu đựng chung sống với người vợ không chung tình đó vì cháu, nhưng ông không chịu nổi cái tính ngang ngược, đành hanh của bà. Chịu không nổi, bố cháu đòi li dị.
Mẹ cháu cho bố cháu li dị với điều kiện, phải để con lại cho bà nuôi, mặc dù bà cũng chẳng thích thú gì nuôi con nhỏ, nhưng đó là điều khiến bố cháu đau lòng nhất (vì bà biết bố cháu rất yêu con, không nỡ xa rời con).
Lần lữa mãi, bố cháu mới li dị, cho đến bây giờ ông vẫn không lấy vợ nữa, không phải vì còn yêu mẹ cháu, ông cũng có nhiều người muốn làm vợ ông, nhưng mà vì cháu. Ông đã dành dụm được một gia tài, có nhà cửa đàng hoàng, chỉ đợi cháu đủ 18 tuổi là đón cháu về ở với bố (trong điều kiện li dị mẹ cháu viết vậy).
Ông nói, ông sẽ bù đắp lại cho những thiệt thòi, và sẽ hướng dẫn cháu xa rời khỏi ảnh hưởng của mẹ cháu. Ông nói cháu là một cô gái đẹp, thông minh nhưng muốn sống hạnh phúc thì phải biết làm chủ cuộc đời mình, đừng có chỉ biết đổ lỗi cho người khác, phải tự quyết định cảm giác của mình. Cháu không muốn trở thành người phụ nữ đẹp, bất hạnh như mẹ cháu.
Theo PNVN cuối tuần

Tâm sự ấm lòng của con gái một tử tù

Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp từ mọi người, tôi vui sống cuộc sống của mình song không có nghĩa là tôi vơi yêu thương người mẹ đau khổ của tôi hay bớt nhớ mẹ đi một chút.
Cũng không phải vì nhớ thương mẹ, tôi phủ nhận những điều  kì diệu khác. Mẹ tôi là một tội phạm, là người có lỗi  lớn với xã hội và pháp luật nhưng với tất cả chúng tôi, bà  vẫn là người mẹ yêu thương nhất.
Có lẽ trong mắt nhiều người tôi là một đứa con gái thiệt thòi đủ bề. Tôi sẽ khóc, tối sẽ nản, tôi sa ngã vì yếu mềm trước cuộc đời? Tôi vẫn hay loáng thoáng nghe được bạn bè mình, cả những đứa chơi thân hoặc chỉ là quen biết thì thầm sau lưng: “Chả biết con T nghĩ gì nhỉ… nó vẫn cứ vui tươi như không ý…”. Tôi chắc là chẳng riêng các bạn tôi đang tuổi tò mò đâu, có cả những người hàng xóm, họ hàng và những người biết tôi hoặc những người đã từng biết đến vụ án của mẹ tôi sẽ thắc mắc muốn biết số phận của tôi – con gái của một nữ phạm nhân tù chung thân – ra sao.
Ảnh minh họa
Thấm thoắt đã 7 năm trôi qua. Ngày đó, khi tôi vui mừng nhận kết quả đỗ vào lớp chuyên Toán của tỉnh thì cũng là lúc bão tố đổ ập xuống gia đình tôi. Cho đến giờ tôi vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng công an đến lục soát nhà mình và mẹ tôi, vốn là một lãnh đạo trong lực lượng công an chống ma túy bị giải đi với chiếc còng số 8 khóa chặt đôi tay mảnh mai trắng ngần. Khi ấy rất nhiều người lại bu quanh chúng tôi – bố Q., tôi và đứa em gái mới hơn 1 tuổi. Em tôi chưa biết gì nhưng nhìn thấy tôi khóc, nó cũng khóc thét lên không dứt. Mẹ tôi bị đề nghị mức án tử hình. Thời gian đó, anh trai tôi đang làm công an ở một tỉnh khác cũng trở về nhà. Ngày ra tòa, chỉ có các cô chú, các bác và bố tôi đi tới chỗ có mẹ. Cả 3 anh em tôi ở nhà, im lặng ngồi bên nhau và chờ đợi. Khi một người đã lỡ dính vào con đường này thì họ không có đường lui trừ khi bị bắt, tôi nghe người ta nói thế. Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến. Nhìn kim đồng hồ chầm chậm trôi qua, chúng tôi càng đau thắt lại rồi cuối cùng mới thực sự được hồi sinh khi nhận được tin mẹ sẽ không chết vì em út của tôi còn nhỏ.
Từ hôm đó, bố ruột của tôi cùng vợ thứ của bố – mẹ H đã đến nhà nói chuyện với bố Q và muốn đưa cả 2 chị em tôi về nhà mình. Bố Q cũng không muốn xa chúng tôi lúc này nhưng 3 người lớn đã bàn bạc và bố ưng thuận vì bố ruột tôi là một chiến sĩ công an, mẹ H luôn ở nhà mở hiệu may sẽ có điều kiện chăm sóc tôi và đứa em gái cùng mẹ khác cha của tôi đang độ tuổi bú tốt hơn. Tôi cũng thấy như thế là ổn hơn cả. Bố Q không có việc làm ổn định, lại hay ốm đau sẽ vô cùng khổ sở khi vừa thăm nuôi mẹ, chăm tôi và chăm em T chưa kể bố còn suy sụp đi nhiều trong thời gian này.
Tôi không hề xa lạ với bố tôi, cả mẹ H cũng thế. Bố mẹ ruột tôi chia tay nhau khi tôi mới học lớp 2. Mẹ nhận nuôi tôi và anh nhưng bố vẫn sống cùng 1 khu phố với chúng tôi. Chẳng như nhiều người khác, bố mẹ tôi vẫn duy trì một mối quan hệ tốt đẹp, cả hai vẫn là đồng nghiệp trong lực lượng cảnh sát và ít nhất thì chưa bao giờ tôi thấy mẹ hay bố nói xấu nhau một lời. Họ thay nhau chăm sóc anh em tôi. Mỗi lần họp phụ huynh, bố đi họp cho anh còn mẹ đi họp cho tôi hoặc ngược lại. Tất cả những điều ấy vẫn không thay đổi khi bố tôi cưới mẹ H rồi bố Q cũng về sống cùng mẹ tôi. Tôi vẫn nhớ ngày bố tôi đến đón vào viện và hạnh phúc thì thầm: “Chị T nhìn này … em K có mũi to giống hệt chị đấy …” lúc mẹ H sinh. Kể từ đó, tôi vẫn hay được bố đưa đón hoặc tự sang nhà bố chơi với em.
Giờ tôi cùng em chuyển hẳn về căn phòng bố và mẹ H luôn dành sẵn cho tôi. Những ngày đầu, tôi vẫn hay nhớ căn phòng cũ của mình trong ngôi nhà 5 tầng mới xây xong. Ở đây, nhà của bố và mẹ H chỉ là 1 căn nhà 2 gác cũ kĩ trong con ngõ gần chợ. Tầng 1 là cửa hàng áo dài của mẹ H, chỉ còn 1 góc nhỏ phía sau dành làm bếp. Gác 2 ngăn vừa đủ cho phòng của bố mẹ và phòng của tôi. Tôi đã thao thức nhiều đêm không phải vì không quen với căn phòng nhỏ xíu, tối tăm và thiếu thốn so với căn phòng sơn tím hồng, có bướm treo lủng lẳng trên trần. Tôi nhớ mẹ và đau thắt không biết mẹ tôi đang chịu đựng những điều ghê gớm thế nào. Tôi chênh chao trước cuộc sống sắp tới của mình. Tôi sợ, rất sợ cách người ta nhìn mình ở mỗi nơi tôi xuất hiện: ở trường, ở hàng quà sáng đầu ngõ, ở lớp học thêm…
Nửa đêm, đứa em gái nhỏ của tôi khóc vì nhớ sữa, tôi cũng khóc òa lên. Bố và mẹ H chạy sang phòng tôi. Bố ôm tôi vào lòng, vỗ về. Còn em T đã nín khóc, ngậm chặt bầu vú của mẹ H và thiu thiu ngủ trong lòng mẹ. Mẹ H chỉ cách đó vài ngày vừa cai sữa cho em K vì mẹ gầy yếu, nay lại nuôi tiếp em T. Từ hôm đó, em T ngủ hẳn với bố mẹ và em K. Thỉnh thoảng tôi vẫn đạp xe qua nhà cũ hoặc bố Q đến thăm chị em tôi và yên tâm khi thấy em T khỏe mạnh, quấn quýt mẹ H. Trước đây tôi có cảm tình với mẹ H vì mẹ duyên dáng dịu dàng và cũng có vẻ quan tâm tới tôi nhưng bây giờ tôi mới bắt đầu cảm thấy có một tình cảm gắn bó nhất định. Bố tôi là cảnh sát 113 vắng nhà thường xuyên nên hầu như chỉ có 4 mẹ con ở nhà với cửa hàng áo dài lúc nào cũng nườm nượp khách. Mẹ H yếu ớt vì đã phải mổ đến 2 lần nhưng không mấy khi mẹ cau có, buồn rầu. Lúc nào thấy tôi chạy từ trên gác xuống, mẹ cũng mỉm cười và dịu dàng “Học xong chưa con? Đi ra gọi 2 bát phở mẹ con mình cùng ăn đi…” hoặc là hỏi han sao không thấy mấy đứa bạn tôi sang thử áo dài.
Tôi học chuyên nên hay ở lại trường vào buổi trưa và đến chiều mới trở về cùng bố giúp mẹ H dọn hàng hoặc ủi quần áo cho khách. Mẹ H vốn khéo léo nên cũng luôn lắc đầu mỗi khi tôi vụng về là 2 ly quần như một bà mẹ đang sốt ruột bó tay trước sự đoảng vị của cô con gái lớn. Cuộc sống của bố và mẹ H không dư dả nhưng bố mẹ chẳng để chị em tôi thiếu thốn thứ gì. Khi tôi học tiếng Anh, nghe nói có máy tính sẽ tiện hơn, bố mẹ cũng mua ngay cho tôi một chiếc.
Về phần mình, tôi cũng cố gắng hết sức có thể và luôn có kết quả học tập tốt. Mỗi lần có điểm cuối kỳ, dù tôi không quên nhưng bố và mẹ H luôn nhắc nhở tôi viết thư báo cho mẹ. Rồi khi nhận được thư mẹ, tôi cũng đọc cho cả nhà cùng nghe. Cả bức thư dài với nét chữ rắn rỏi quen thuộc.
Rồi khi tôi bước vào những ngày tháng cuối của học sinh cấp 3, tôi bận rộn hơn vì những kì thi. Mẹ ruột tôi vẫn gửi thư đều đặn dặn dò và khích lệ tôi. Còn bố và mẹ H thay nhau đưa đón tôi tới nhà cô dự lớp ôn đại học ca sáng lúc 5h và lớp ca đêm ròng rã 3 tháng trời. Tôi đã muốn trở thành một chiến sĩ công an nhưng rồi lại ngậm ngùi vì ước mơ khó trở thành hiện thực ấy. Muốn được dự thi, tôi phải trải qua vòng sơ tuyển khắc nghiệt trong khi tôi lại là con gái một phạm nhân. Bố đã ngồi bên tôi lúc ấy, trầm lặng xoa tấm lưng của tôi như ngày còn bé. Cả hai bố con cùng tính đi tính lại và chọn một trường khác, cũng là một ước mơ khác của tôi.
Ngày ấy tôi đi thi đại học, mẹ H bất ngờ nhập viện do tụt huyết áp nên chỉ có bố và anh trai đưa tôi đi thi. Nhưng mẹ vẫn liên tục gọi điện, nhắn tin dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, bình tĩnh và không được nóng vội khi làm bài.
Tôi luôn nghĩ rằng sự cố gắng sẽ mang lại một điều gì đó sáng sủa hơn trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi đã nỗ lực hết sức có thể để tháng 8 năm ấy nỗi sung sướng vỡ òa khi tôi xem điểm thi của mình trên mạng và biết là mình đã đỗ đại học. Tôi chạy ngay xuống nhà báo cho mẹ H, gọi điện cho bố, cho cô giáo của tôi nhưng người tôi nóng lòng muốn báo tin nhất là mẹ tôi, người mà tôi biết sẽ vui mừng và khóc nhiều hơn ai hết.
Khi xuống Hà Nội học rồi, tôi luôn cố gắng sống tốt nhất có thể và cũng như bao bạn khác, luôn mong ngóng đến tết hoặc hè sẽ được trở về căn nhà 2 gác cũ kĩ có mẹ H đang tỉ mẩn bên bàn may, có 2 đứa em ríu rít sau giờ học ở trường và bố tôi dịu hiền trong bộ trang phục cảnh sát. Còn nhớ tết vừa rồi, cả lũ bạn thân từ hồi cấp 2 đến nhà tôi chơi như hồi xưa chúng nó vẫn hay lui tới ngắm và thử áo dài miễn phí. Tết này, cả lũ nhao nhao khi mẹ H mừng tuổi và ghen tị khen tôi thật sung sướng vì có mẹ tâm lý. Hôm ấy cũng là lần đầu tiên có đứa dám hỏi thẳng tôi về điều kỳ diệu mà nó nhận ra khi thấy tôi đã gọi “mẹ tao” chứ không phải là “mẹ H” như mọi khi. Tôi kể nó nghe tất cả. Không biết nó có cảm nhận gì với mỗi cái gật đầu liên tục “hay nhỉ … hay nhỉ …”.
Tôi nhận ra mình đã yêu mẹ H, yêu bố thêm rất nhiều rồi. Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp từ mọi người, tôi vui sống cuộc sống của mình song không có nghĩa là tôi vơi yêu thương người mẹ đau khổ của tôi hay bớt nhớ mẹ đi một chút nào. Cũng không phải vì nhớ thương mẹ, tôi phủ nhận những người yêu thương khác.
Mẹ tôi là một tội phạm, là người có lỗi lớn với xã hội và pháp luật nhưng với tất cả chúng tôi, mẹ vẫn là người mẹ yêu thương nhất. Mỗi mùa hè, tôi vẫn cùng anh hoặc bố tới trại giam thăm mẹ. Khoảng thời gian qui định khi đó luôn tỏ ra cần nhân lên hàng bội lần để hai mẹ con ríu rít kể chuyện hoặc chỉ là lặng lẽ nhìn nhau. Tôi chưa từng thấy nữ phạm nhân nào có đôi mắt xinh đẹp và long lanh hơn mẹ tôi lúc ấy. Qua ánh mắt kia, tôi tin mẹ mình đang mang trong đó ước nguyện và quyết tâm gì. Mẹ tôi sẽ cải tạo thật tốt để nhận được sự khoan hồng của nhà nước. Mẹ tôi sẽ trở về và chúng tôi đang chờ mẹ. Nhất định là thế!
Theo Đang Yêu

Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt… !

Khi biết anh đã có người con gái khác, tôi như muốn điên lên, muốn thét gào khóc lóc để quên đi cái sự thật đắng cay này…
1 thumb20 Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt... !Tôi phải làm sao để xoá đi bóng hình con người đó trong trái tim mình?
Vào một buổi chiều giữa tháng sáu năm năm về trước, tôi đã gọi cho anh và chúng tôi đã bắt đầu một câu chuyện. Đó không phải là một câu chuyện tình lãng mạn, cũng không có một kết thúc có hậu, mà câu chuyện đó giống như người ta vẫn thường bảo, tình đầu tuy đẹp nhưng mong manh dễ vỡ. Thật vậy, và hơn một năm trước câu chuyện đó đã kết thúc.
Ngày ấy, tôi và anh đều là sinh viên năm thứ hai, chúng tôi cùng học chung một lớp, cùng chơi chung một nhóm nên có nhiều cơ hội gặp nhau. Rồi chúng tôi ra trường cùng xin được việc làm đúng như mình mong ước trong hai công ty lớn. Nghe thì thấy rất êm tai, rất xuôi chèo mát mái, nhưng ở đời luôn tồn tại một chữ "ngờ", không ai biết được chuyện gì sẽ đến…
Sau gần hai năm đi làm, anh làm rất tốt, công việc của anh rất tiến triển, dù anh luôn bảo mệt mỏi vì phải làm nhiều và áp lực nhưng tôi hiểu anh đang rất hài lòng với công việc của anh. Còn tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy mệt mỏi, áp lực thật sự. Anh luôn cố gắng ở bên tôi những lúc đó, an ủi, động viên tôi. Anh bảo "chỉ cần em được vui vẻ thì làm việc gì đâu có quan trọng, đâu nhất thiết phải kiếm được nhiều tiền mới là tốt". Có được sự quan tâm của anh, tôi cảm thấy an tâm hơn nên tôi đã quyết đinh nghỉ việc.
2 thumb19 Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt... !
Tôi chỉ muốn quên đi tất cả hình ảnh, lời nói thuộc về con người đó.
Nhưng tôi đâu ngờ rằng từ đó cơn ác mộng của tôi mới bắt đầu. Tôi thất nghiệp suốt mấy tháng trời. Anh lúc đầu vẫn ở bên tôi giúp đỡ tôi nhưng rồi sự quan tâm đó thưa dần, thưa dần… Thất nghiệp, chán nản, tôi trở nên cáu gắt và chúng tôi cãi nhau cũng nhiều hơn… Và rồi điều gì đến cũng đến, anh bảo chúng tôi hãy xa nhau một thời gian để tìm lại cuộc sống của chính mình.
Tại sao lại là lúc này, tại sao anh lại rời xa tôi vào cái lúc mà tôi đang cần anh chứ? Tôi như người điên dại, tôi làm đủ mọi cách để anh quay về, nhưng đổi lại anh lạnh lùng xa lánh tôi. Hai tháng sau tôi biết được tất cả sự thật. Thì ra tất cả những gì anh nói "để tìm lại chính mình, lo cho tương lai của hai đứa" đều là dối trá… tất cả chỉ vì anh đã có người con gái khác.
Tôi như người điên một lần nữa. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi luôn nói với anh "Đừng bao giờ lừa dối em! Hãy nói với tôi sự thật cho dù sự thật đó có đau đớn như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn muốn anh thành thật… Vì cuộc đời em đã mất quá nhiều niềm tin rồi". Tôi tin tưởng anh hoàn toàn, sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi đã viết lại tất cả mọi chuyện, tôi gửi lá thư đó cho anh, cho người con gái kia, cho bạn bè đồng nghiệp của anh. Phải, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã làm tổn hại đến người khác, và đó là người tôi hết mực yêu thương tin tưởng. Gửi rồi tôi phải hả hê, tôi phải vui vẻ chứ? Sao tôi lại không vui, sao tôi lại thấy đau hơn?
Anh bảo "Cô làm như vậy là để hả lòng hả dạ. Một người có ăn có học như cô sao lại làm như thế?". Thật buồn cười phải không? Tôi bị người ta mắng là "kẻ vô học" và người mắng tôi là người chưa một lần nặng lời với tôi suốt gần 4 năm qua. Chẳng phải là rất đáng cười sao?
Tôi muốn quên anh nhưng sao lòng tôi luôn nghỉ về anh. Một lần nữa tôi lại sống trong điên dại, tôi không thể ăn uống, không thể ngủ ngon giấc. Bạn bè muốn tôi vui vẻ tổ chức ăn uống rủ tôi đi thì tôi lại say xỉn, tôi muốn uống, uống thật say, say để quên tất cả. Quên đi con người đó, quên đi nổi ám ảnh mà tôi phải chịu hằng đêm… Nhưng khi cơn say qua đi, tất cả mọi chuyện lại quay trở về… Tôi lại muốn anh quay về bên tôi. Tôi liên tục gọi điện cho anh nhưng không bao giờ anh bắt máy… và chỉ khi nào tôi nói với anh rằng, "tôi sẽ còn làm nữa" thì anh mới trả lời điện thoại hay tin nhắn của tôi.
Tôi biết trong lòng anh bây giờ là nỗi hận thù chất chứa. Anh lại lạnh lùng xa lánh tôi, không muốn nghe máy hay nhắn tin lại cho tôi mỗi lần tôi hỏi han nữa… Cho dù tôi có ra sao anh cũng không cần biết đến, cho dù đó là những lúc tôi lao xe trên đường hay là những lúc tôi giam mình trong nhà tắm gục đầu vào lu nước, ngồi hàng giờ dưới vòi sen vào những đêm mùa đông. Nhưng khi tất cả qua đi, lấy lại sự bình tâm trong lòng, tôi lại thấy mệt mỏi, tôi chỉ muốn quên đi con người đó, quên đi tất cả hình ảnh, lời nói thuộc về con người đó.
3 thumb14 Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt... !
Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt…
Tôi may mắn xin được việc làm ở nước ngoài, lúc đầu tôi còn lưỡng lự không biết có nên đi hay không, vì tôi không giỏi tiếng anh và nơi xứ người tôi lại không có một ai quen biết.  Nhưng được bạn bè động viên giúp đỡ, đứa thì ủng hộ tinh thần, đứa thì giúp đỡ tiền bạc, tôi quyết tâm ra đi. Tôi còn phải lo cho gia đình, tôi không thể chôn vùi tương lai của mình như vậy được.
Cuộc sống nơi xứ người nhiều điều mới mẻ nhưng cũng không ít khó khăn, cuộc sống mới cũng phần nào giúp tôi nguôi ngoai những hình ảnh, kỉ niệm ngày bên anh. Tôi ra đi đã nửa năm rồi và thời gian chúng tôi xa nhau cũng gần một năm rưỡi rồi… nhưng sao tôi vẫn chưa thể quên được anh. Tôi vẫn không có được giấc ngủ ngon.
Nhiều đêm tôi mơ thấy những chuyện trước đây, rồi tôi thấy anh rời xa tôi, những hình ảnh giữa anh và người con gái kia. Có nhiều hôm tôi mơ thây anh trong tay ôm người con gái kia rồi nhìn tôi cười một cách mãn nguyện. Những chuyện giữa anh và tôi vẫn cứ ám ảnh tôi, tôi thật sự rất mệt mỏi. Tôi rất muốn gọi về nhà nói với má rằng tôi rất mệt… nhưng tôi không thể, tôi đã làm cho mẹ tôi phải lo lắng rất nhiều rồi.
Tôi phải làm sao để xoá đi bóng hình con người đó trong trái tim mình? Tại sao tôi lại cứ nhớ đến anh, nhớ đến những kỉ niệm cũ?
Vì anh, tôi đã rơi rẩt nhiều nước mắt… Vậy tại sao tôi vẫn cứ phải khóc vì anh?
ĐG

Tâm sự của một đứa con ‘bất hảo’…

Tôi vẫn nhớ như in cảm xúc khi nhận quyết định đuổi học. Mẹ không khóc mà lạnh lùng đón nhận nó như một điều đã được dự báo trước.
t344237 thumb Tâm sự của một đứa con bất hảo…
Ảnh minh họa
Tôi không phải là một đứa con ngoan. Tôi đă làm mẹ buồn rất nhiều. Hôm nay tôi muốn viết để chia sẻ với mọi người, với những ai chưa hiểu được lòng của cha mẹ mình.
Phải nói rằng, dù thiếu may mắn, không có mẹ đẻ từ khi mới hai tháng tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ bị cảm giác thiếu thốn tình cảm. Tôi luôn được chăm bẵm lớn lên trong tình thương yêu, bao bọc mà cả nhà dành cho tôi, đặc biệt là bác ruột – người mà tôi đã gọi là mẹ trong suốt gần 20 năm qua.
Hồi còn bé, tôi ngoan ngoãn, học giỏi, từng là niềm hy vọng của gia đình và đặc là của mẹ. Nhưng tất cả đã thất vọng… Tôi bắt đầu mải chơi từ khi lên cấp 2. Đang từ một hoc sinh giỏi, tôi trở thành một thằng học sinh "cá biệt". Mẹ tôi và gia đình đã quá sốc khi điều đó xảy ra. Thế rồi tôi chán học dần, ngày càng bê bối bằng những bản kiểm điểm, rồi mời phụ huynh và một thành tích học hành không thể kém hơn được nữa…. Nhưng cũng thật may là tôi vẫn vào được cấp 3 – điều mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng làm được.
Khi mới học cấp 3, tôi cũng đã có những phút cố gắng thay đổi bản thân để đem lại niềm vui cho mẹ, nhưng vẫn chả là gì so với những điều mẹ đã khổ sở vì tôi. Vẫn là những bản kiểm điểm, những lần mời phụ huynh "bất chợt" và cả thâm hụt tiền học để tiêu xài nữa. Càng ngày lỗi lầm của tôi càng nặng thêm và kết quả là tôi đã bị buộc thôi học vào năm lớp 11. Lúc đó chính bản thân tôi cũng đã bị sốc chứ đừng nói đến mẹ.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm xúc khi nhận đươc quyết định đuổi học. Mẹ tôi không khóc mà lạnh lùng đón nhận nó như một điều đã được dự báo trước. Nhìn vẻ lạnh như băng của mẹ tôi biết mình có tội, có tội với người đã hy sinh cả cuộc đời để lo cho tôi, thậm chí là cả hạnh phúc gia đình. Tôi nhớ khi còn bé, tôi đã ngăn cản mẹ đi lấy chồng như thế nào – một sự ngu xuẩn và nhẫn tâm!!! Và sau đó mẹ cho tôi nghỉ ở nhà một năm để suy nghĩ về những điều mình đã làm. Thời gian ấy, tôi tự dằn vặt bản thân, nhiều đêm không ngủ được vì ân hận, tôi ngồi thẫn thờ và… đếm thạch sùng.
Được một thời gian, tôi cảm thấy được thèm đi học. Tôi xin mẹ để được đi học tiếp nhưng mẹ nói: "Thôi, bây giờ mẹ không muốn con đi học ngay lúc này, mẹ muốn con ở nhà để suy nghĩ và nhất là chơi cho nó đã đi". Rồi cái năm mà tôi phải suy nghĩ, phải chơi cho thật đã đời đó cũng kết thúc. Mẹ xin cho tôi vào học trường Đinh Tiên Hoàng. Khi đó, tôi nghĩ mình học trường gì cũng được và miễn được đi học. Tôi đã thực sự rất quyết tâm để khiến mẹ phải có một cái nhìn khác về mình.
Tháng đầu tiên đi học lại, kết quả của tôi không tồi chút nào. Tháng thứ 2 kém hơn tháng thứ nhất, tháng thứ 3 kém hơn tháng thứ 2… và tôi lại bị đình chỉ học đầu năm lớp 12. Tôi đã không biết nói gì và làm gì để thanh minh, hay để xoa dịu nỗi đau cho mẹ. Mẹ thì ngày một trở nên vô cảm trước nỗi đau thường nhật này. Tưởng như sự học của tôi đã kết thúc, nhưng mẹ đã một lần nữa xin cho tôi học tiếp tại trường đó nhưng ở CS khác. Những giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt tôi, thêm một lân nữa tôi ân hận vô cùng… quyết tâm vô cùng! Và rồi tôi cũng kết thúc được cái sự học như đánh vật của mình. Kết quả thi tốt nghiệp: 29,5 điểm + 1,5 điểm nghề, và tôi đã tốt nghiệp!!!
Chắc hẳn mẹ cũng chẳng cảm thấy sung sướng với kết quả đó. Tôi hiểu được mẹ cảm thấy thế nào và lúc đó tôi đã nhẫn tâm hứa với mẹ rằng "sẽ đỗ đại học" như đinh đóng cột! Đúng là tấm lòng của người mẹ dành cho con là vô bờ bến, mẹ đă tin điêu đó, tin vào những lời nói sáo rỗng của tôi. Mẹ làm hết sức để cho tôi ôn thi đại học, nhưng kết quả ra sao? Tất nhiên là tôi trượt. Tổng cả 3 môn khối A: 3 điểm và 3 môn khối D: 9 điểm (tiếng anh nhân đôi). Tôi đã thực sự sống trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời mình từ khi sinh ra. Cảm xúc dày vò, ân hận có lẽ lúc này mới là thật.
Một ngày, tôi dọn nhà cùng và tìm được cuốn nhật ký của mẹ. Sự tò mò nổi lên va tôi quyết định đọc nó. Lần đầu tiên tôi khóc mà lòng cảm thấy đau buốt, cay đắng va ân hận sâu sắc. Tôi đã thực sự hiểu được tấm lòng của mẹ, không còn sớm nhưng vẫn còn kịp.
"… Mồng 4 tết 96. Lộc Tồn (tên gọi của tôi ở nhà) của mẹ! Ở lại cửa hàng này không có con. Mẹ lại khóc thầm. Không có ai trên đời này có thể hiểu được lòng mẹ. Mẹ cũng như bao người bình thường khác, khao khát có được một mái ấm đích thực của mình, cho riêng mình. Nhưng mẹ không đủ can đảm để con phải sống giữa ba bề, bốn bên những mối quan hệ phức tạp. Con thôngminh và nhạy cảm quá sức tưởng của mẹ. Con biết thương mẹ và chia sẻ những vui buồn cùng mẹ. Nếu mẹ để con thiếu thốn và dở dang thì mẹ có tội với con.
… Mồng 9 Tết 96. Con yêu của mẹ! Có những người đã khuyên mẹ đi lấy chồng. Nhất là bác Liên của con. Ai cũng cảnh tỉnh mẹ rằng, chỉ vài tuổi nữa thôi, con sẽ vuột khỏi tay mẹ. Con sẽ ham chơi và thích gặp gỡ bạn bè hơn là quấn quít bên mẹ. Đối vợ mẹ điều đó cò hề chi. Con lớn lên, nhu cầu giao tiếp và học hỏi của con càng nhiều. Mẹ ước ao khi lớn lên con sẽ thành đạt, tài giỏi và trở thành đứa con hiếu thảo, nhân hậu của mẹ. Khi ấy mẹ sẽ là người sung sướng, hạnh phúc nhất hành tinh. Những ngày tháng cô quả của mẹ đã qua chỉ là những hạt cát nhỏ nhoi trong sa mạc mênh mông thôi con ạ.
…. 22/3/96. Sắp đến ngày sinh nhật lần thứ 6 của con rồi. Con chờ ngày ấy suốt 3 tuần nay. Mẹ sẽ làm gì cho con đây? Thấy con háo hức mong mỏi mà mẹ thương quá. Mẹ sẽ mua cho con ít quần áo mặc mùa hè,một món đồ chơi mà con thích. Rồi mẹ sẽ tổ chức bữa tiệc ngọt cho con. Và chụp dăm ba kiểu ảnh. Chừng đó thôi cũng đủ để vui rồi phải không con? Con thương nhiều của mẹ, bao giờ lớn lên, mẹmong rằng con sẽ hiểu được lòng mẹ. Cuộc đời của mẹ, tóm lại là gì đây? Luôn sống hết lòng và nhiệt thành. Mẹ luôn làm những điều tốt nhất cho mọi người. Thế mà số phận mẹ là những vết lằn ngang dọc của những ngọn dao định mệnh. Có ai hiểu được cho mẹ đâu. Những người thân của mẹ, gơờ ai cũng có một mái ấm cho riêng mình. Mẹ không còn mấy chỗ đứng trong lòng họ nữa. Hiện giờ mẹ chỉ có con.
… 16/5/96. Tồn thương vô cùng của mẹ! Dạy con học phải đánh con, con có giận mẹ không? Đừng giận mẹ con nhé. Đánh con, mẹ lại thương con nhiều lắm! Nhìn mắt con đẫm nước hướng vào mẹ ngơ ngác, hoảng hốt, lòng mẹ lại run rẩy, xót thương con vô hạn. Mẹ chỉ muôn con học thật giỏi, để sau này vững vàng hơn trong cuộc đời. Chẳng hiểu sao, đôi khi con như một người khác, mãi mà con không hiểu những điều mẹ giảng. Có phải cái gen ẩn nó lẩn quất đâu đó trong con? Mẹ thương con quá. Bố Chiểu con lại lẩm cẩm vậy. Con mẹ con (cái con đẻ đẻ ra con) thì đồi bại, nhơ nhuốc. Khổ thân con. Mẹ nguyện làm mẹ con suốt đời để ít ra con còn có người hướng cho con bước chân vào đời. Để con đỡ hổ thẹn với bạn bè. Cuộc đời mẹ chỉ có con thôi. Chỉ có con mới làm cho mẹ sống được những ngày tháng cô quả, miệng tiếng.Mong sao đừng có thêm sóng gió quất vào đời mẹ…
…. Con đòi về xem tây du ký, không gọi được xe ôm, con bực bội, cáu bẳn, con dặm chân, quăng quật, khóc tấm tức. Mẹ buồn,bực,mẹ thương con,mẹ đi hỏi xung quanh cho con xem nhờ. Chỉ có bác Hoàn là mở xem tây du ký. Con dỗi không đi. Bác Hoàn sang tận nơi đón. Mẹ dẫn con sang. Con đồng ý, xem xong, con len lém nhìn mẹ. Mẹ buồn không muốn nói. Con ôm mẹ xin lỗi, kỳ cho mẹ tha lỗi mới thôi.
… Con thêm 2 tuổi nữa, dường như con đã nhận biết rõ hơn mọi điều. Song mẹ vẫn không thể rạch ròi với con khi con vừa mới lên 8 tuổi. Hai năm qua con đã tở thành học sinh cấp 1 trường Trưng Vương. Con thôngminh nhưng hấp tấp và mải chơi. Mẹ đã phải ốp con học hành mới đến nơi đến chốn được.
…. Càng lớn con càng sợ mất mẹ, có phải không con. Con luôn nhắc nhở: "Mẹ đừng đi lấy chồng". Những lúc nhìn nước mắt con rơi lã chã mẹ lại thương con đứt ruột. Và mẹ lại ân hận vì cái trò dọa dẫm của mình. Mẹ thật hèn quá con nhỉ? Những lúc con bướng bỉnh mẹ lại giở "đòn tủ" ấy ra mới làm con sợ. Con quyến luyến yêu thương mẹ, mẹ vô cùng hạnh phúc. Lắm lúc nằm ngẫm nghĩ,sau này lớn lên con sẽ cảm thấy thương hại mẹ đẻ con, dù trong lòng con có thể khinh bỉ con người ấy, và con sẽ phụng dưỡng con người ấy, là mẹ cảm thấy một sự mất mát quá lớn. Mặc dù dạy con nhân hậu, sống có tình người độ lượng, vị tha, nhưng mẹ lại thấy căm thù cái con người ích kỷ, sa đọa, vô lại ấy. Chính cô ta đã đẩy con vào cảnh sống của một đứa trẻ có bố mẹchia lìa. Hơn bao giờ hết mẹ muốn bù đắp cho con, mẹ muốn lấp đầy khoảng trống ấy để con không bao giờ cảm thấy thiếu mẹ. Và mẹ đã làm được điều ấy, ít nhất là trong thời niên thiếu của con…".
Tôi đã một lần nữa rơi những giọt nước mắt khi chép lại những dòng nhật ký trên.
Đặng Thiên Khôi

Lời cuối cho em

Những lời em nói, hành động em làm như dao cứa vào tim, trái tim đau không còn ca hát. Khi chị không còn là chị nữa thì bao yêu thương cũng đành gói tròn gửi vào trong ký ức. (Thanh Lam)
From: Thanh Lam
Sent: Sunday, June 06, 2010 12:09 AM
Em có biết dạo này em luôn làm chị buồn không? Chị buồn đến không còn muốn gặp em, không muốn quan tâm đến em nữa. Tình cảm của chị không thể phôi pha nhanh như thế mới đúng chứ!
Chị quý mến em, từ trước đến nay, chưa bao giờ chị nghi ngờ về điều đó. Chị luôn đặt niềm tin và hy vọng ở nơi em, nhiều đến mức làm chị sợ hãi. Sợ một ngày không còn như thế, chị sẽ buồn và thất vọng nhiều lắm! Em luôn hứa rồi quên, luôn bảo thời gian sẽ chứng minh, thế mà càng ngày chị càng cảm thấy hoang mang hơn rồi đấy.
Những lời em nói, hành động em làm như dao cứa vào tim, trái tim đau không còn ca hát. Khi chị không còn là chị nữa thì bao yêu thương cũng đành gói tròn gửi vào trong ký ức.
Chúng mình không cùng bố mẹ sinh ra nhưng vẫn tin rằng có thể tìm đến nương tựa vào nhau khi đường xa quá mỏi mệt. Cũng chẳng thể là những người yêu nhau nhưng thương nhau nhiều lắm, một người buồn cũng sợ người khác không vui. Hãy nói với chị điều đó không thể nào chỉ còn trong quá khứ!
Chị bất lực đứng ngoài mọi quyết định của em, đành ngậm ngùi nhìn em đang rời xa chị. Chị là người kiêu hãnh nên khi buồn, chị sẽ ngoảnh mặt bước về phía không có em. Biết là thế vì sao em vẫn làm? Tại chị ích kỷ? Tại trái tim em mù quáng? Hay bởi tình người thật dễ đổi thay?
Chấp nhận những sai lầm của em thật khó, nhưng còn khó hơn khi chị phải thừa nhận em mình, người thân của mình đấy mà lại vì người khác nói dối mình. Những điều chị đã biết hỏi lại em sao em còn cứ vòng vo mãi thế. Chị đã không còn được em tin tưởng nữa rồi!
Sai lầm của em chị có thể tha thứ, nhưng em nói dối mình liệu mình còn đủ sức tin tưởng em nữa không? Dù lỗi lầm có thật lớn, chỉ cần em chịu sửa thì chị sẽ vẫn bên em, nhưng chị sẽ chấp nhận nổi không khi em sai mà cứ ngụy biện. Lòng can đảm của em mà bấy lâu chị biết đã bị ai lấy mất rồi hả em?
Em có biết cảm giác đau đớn thế nào khi không còn dám tin cả người thân của mình không? Nếu chị mù lòa hoặc ngốc nghếch thì chắc giờ cả hai chị em mình vẫn vui vẻ, em cũng không buồn, không phải đau đầu hay nói dối chị và chị không đau lòng đến mức muốn buông xuôi, trốn tránh tất cả. Nhưng thật tiếc là chị lại không ngốc!
Thực ra, lúc đầu chị cũng đã thử nhắm mắt làm ngơ, nhủ lòng không phải thế để hy vọng mọi chuyện lại yên ổn như xưa. Thế là không chỉ em không thật lòng với chị, mà đến chị cũng tự lừa dối bản thân. Có tình cảm nào bền chặt mà dựa trên sự lừa dối không em?
Ngay lúc này chị chưa có đủ dũng cảm để chấp nhận mình đã để mất em mãi mãi. Nhưng bất kỳ lúc nào nghĩ đến em, hay nghe một câu nói, thấy một sự việc gợi nhớ đến em đều làm chị muốn quỵ ngã. Chị buồn vì em đi sai đường. Chị bất lực vì chị biết em sai mà không thể làm gì. Chị lo lắng vì em đang làm tổn thương đến những người cả chị và em đều yên quý. Chị đau lòng vì bị em mình lừa dối. Chị thất vọng vì tình cảm bấy lâu mình nâng niu, tự hào nay lại đổ vỡ quá dễ dàng...
Chị mệt mỏi quá, thần kinh chị không thể chịu đựng thêm được nữa rồi! Ở bên em chị không thể làm gì để em tốt lên mà còn làm em thêm bực tức. Đến giờ chị đã biết mình thân nhau như chị em ruột thịt nhưng không bao giờ là chị em ruột thịt. Cái kết nối giữa mình chỉ là sự yêu thương, hòa hợp... sẽ còn lại gì nếu để mất niềm tin. Chị đã đề nghị xa em một thời gian để em có thể bình tâm suy nghĩ và chị sẽ chuẩn bị cho một cuộc sống mới không có em.
Mất đi lòng tin nơi nhau, mất đi tình cảm chị em mình sẽ là mất đi một phần trong con người của chị. Chị đau, đau lắm em ạ. Nhưng có lẽ điều chị hối tiếc nhất là em không thể tỉnh ngộ, chiều chuộng quá tình cảm của mình sẽ làm những người em yêu quý bị tổn thương và con đường em chọn sẽ gặp nhiều chông gai. Chị tiếc, tiếc lắm em ơi!
Chị không còn bên em nữa, không thể thực hiện được lời hứa bên em mãi mãi rồi. Thành tâm chị vẫn muốn em tìm lại con người em như chị đã biết. Hãy quý mến bản thân mình và nhận ra hạnh phúc thật để vun đắp, giữ gìn em nhé.

Một mùa đông không lạnh

Trong tôi vẫn có một mùa đông không lạnh
Đã có ai rơi vào hoàn cảnh như  nhân vật trong truyện chưa ?
Cũng như bao mùa đông trước đây, chỉ có một mình anh bước đi trên con đường vắng, nhưng quả thật sẽ tuyệt vời biết bao nếu giờ này em ở bên anh.
Ngày em đến với cuộc đời anh, anh biết đó chính là lúc anh nghĩ mình có thể hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ. Một quá khứ nhuốm chỉ một màu khổ đau và u buồn chồng chất. Em biết không, em đã mang cho anh niềm tin, điều anh đã hoàn toàn đánh mất từ rất lâu rồi. Mỗi khi bên em, anh luôn cố kìm nén cảm xúc của mình, không để em nhận ra tình cảm của anh, nhưng dường như ánh mắt của anh đã nói với em tất cả. Anh rất vui khi được ở bên cạnh em, được thấy em cười với anh, nhưng cuộc đời đã dạy anh rằng “Đừng quá gắn bó với một ai đó vì khi mất họ bạn sẽ rất đau khổ”, thật điên rồ phải không em. Em đã nhiều lần ngỏ ý trước anh, nhưng anh vẫn không thể đi quá xa hơn sự quan tâm của một người bạn. Anh cứ cố ghìm lòng mình lại, sống như một kẻ vô tình. Anh biết mình cũng sẽ không thể sống mãi như thế này được, và em rồi cũng sẽ đến lúc không còn cần đến anh nữa. Và thời điểm đó cũng đã đến, chỉ là anh không nghĩ nó lại tới nhanh đến như vậy.
Em đã kiếm được cho mình một tình yêu khác, một người có thể đem lại cho em điều mà anh không thể. Anh cảm thấy thưc sự hụt hẫng, tim anh nhói đau, anh muốn phá tan mọi thứ trước mắt anh , phá tan rào cản ngăn cách anh với em. Anh kiếm tìm hình bóng em trên từng khuôn mặt mà anh gặp, trong mỗi khoảnh khắc lặng mình trong bóng tối, chỉ để được thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Hạnh phúc ở rất xa anh , ở trên những ngôi sao kia, còn em thì rất gần, chỉ là. .. với tay không tới. Phải làm sao đây khi kí ức không lúc nào buông tha anh, nhắc anh nghĩ đến em. Từ đầu mùa đông đến giờ, ngày ngày anh vẫn luôn dìm mình vào trong nước lạnh, để cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến em, còn bây giờ anh không dứt bỏ nó mà coi đó như một hình phạt cho tội lỗi của mình.
Khi nó là sự khuây khỏa thì thật sung sướng, nhưng khi nó là một hình phạt thì dường như không đủ. Anh có nên tự hào không khi nước lạnh không còn tác động tới anh được nữa, vì cái lạnh thực sự anh đã từng trải qua rồi- khi anh biết anh đã đánh mất em. Mùa đông không còn lạnh khi con người biết cách đón nhận nó, coi nó như một phần của mình. Hình phạt lớn nhất đối với anh là phải xa rời em, và anh đang phải cố gắng đón nhận nó. Anh không thể chúc em hạnh phúc vì anh hoàn toàn không biết đến ý nghĩa của hai chữ đó. Hạnh phúc cũng như tình yêu, đối với anh luôn là những thứ xa xỉ. Sau những nỗi đau, con người ta mạnh lên, và anh sẽ có ngày tự hào nói với chính mình rằng anh đã làm được điều đó. Anh phải trở thành một kẻ mạnh, để không còn chịu sự tác động của tình yêu nữa, có nên như vậy? Em àh, có bao giờ anh còn được thấy em mỉm cười với anh, một lần nữa, trong cuộc đời này.
P/s: Hạnh phúc, có thể đó là những gì anh không giữ được!

Tâm sự của chàng trai bị sét ái tình

Hai ngày ngồi gần ấy giống như mưa về vùng khô hạn, nắng giữa mùa đông lạnh giá,…Thật may mắn cho mình hôm nay được ngồi cạnh ấy. Từ khi ông bà đẻ ra bố mẹ, bố mẹ đẻ ra mình chưa bao giờ mình vui đến thế - 100%.
Mẹ vẫn bảo mình tin vào số phận, bố bảo mình tin vào lý trí. Ngay bây giờ đây, cả lý trí, cả số phận đã ở trong tay mình. Đó là ấy.
Không biết đằng ấy tin không, lúc nhìn thấy đằng ấy, ngoài trời 370C nhưng trong lòng mình nhiệt độ đến gần 1000C. Mạch máu mình sôi lên, trái tim đập nhanh hơn, có lẽ chỉ có một lý do đơn giản vì trong lòng mình nổi sấm sét - đó là tiếng sét ái tình.
Mình bỗng nhiên ghét vị thần tình yêu, đó là vì cho mình gặp ấy quá muộn.
Mình ghét vị thần nhan sắc đã không cho mình đủ đẹp trai khi ngồi bên ấy.
Mình ghét cả vị thần ánh sáng Apollo đã không cho mình sự dũng cảm để nói lời yêu ấy.
Thế nhưng:
Mình yêu thần tình yêu vì đã cho mình gặp ấy cho dù hơi muộn.
Mình yêu thần nhan sắc cho ấy vẻ đẹp kiêu sa.
Mình thích thần Apollo vì cho mình sự nhút nhát, để thấy háo hức khi nhìn ấy từ xa.
Không biết ấy có như mình không, bây giờ, ngay lúc này thầy đang giảng về tiến công (đang học quân sự mà), thầy đã tiếp thêm cho mình sức mạnh.
Mình muốn giật lấy lá thư của thằng bạn để xe nó đi, để ấy không đọc được nó. Nhưng mình lại không muốn làm thế, mình đã giật được nó, nhưng thôi, kệ chúng nó gửi. Một tuần học quân sự đầu tiên sao mà dài thế, chỉ mong cho nhanh hết để về nghỉ hè. Bước sang tuần thứ hai, kể từ hôm ngồi cạnh ấy, hai ngày - đúng hai ngày, sao qua nhanh thế. Mình cứ nghĩ ra cái ngày, cái ngày mà mọi năm mình đang chơi hè cũng bạn bè và gia đình, giờ đây mình chẳng biết sẽ thế nào nếu một tháng hè mà mình không được gặp ấy. Mình chỉ hi vọng một lần, chỉ một lần Hạnh thấy và hiểu ánh mắt mình.
Vinh Tran

Con phải làm sao?

Nhiều đêm trở về nhà, nhìn mẹ đang ngồi ở cửa chờ con... Trong men say, con vẫn cảm nhận được giọt nước mắt của mẹ làm khoé mi con cay cay.
Nỗi lòng của đứa con gái 'hư hỏng'
Ảnh minh họa
Mẹ ơi! Lúc này đây con mới thật sự thấm ý nghĩa của câu nói: "Cá không ăn muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con hư". Phải chi con nghe lời mẹ thì lúc này con đã không đau khổ như thế này, con cũng không phải nhìn thấy những giọt nước mắt, nhưng vết hằn đau khổ trên trán mẹ.
Mẹ nuôi con ăn học hết mười hai năm trời, rồi cho con đi thi đại học. Mẹ mơ ước và kì vọng rất nhiều vào con. Giấc mơ đại học không chỉ là của con mà còn là của cả gia đình mình nữa. Nhưng rồi con đã làm mọi người thất vọng. Con biết mẹ buồn nhưng mẹ vẫn cười và an ủi con, mẹ nói: "Con đăng kí học trung cấp ở quê, có gì gần nhà mẹ còn biết cách dạy dỗ, chăm sóc con". Con biết mẹ đang cố động viên để con không buồn.
Rồi con cũng nghe lời mẹ đăng kí học trung cấp kế toán tại địa phương mình. Gần nhà, việc học của con đỡ phần chi phí nào cho gia đình nhưng con lại không chịu lo học và bắt đầu học cách ăn chơi. Con giấu mẹ tập tành nhậu nhẹt, đi chơi thâu đêm suốt sáng. Con cũng không biết mình bắt đầu sai lầm từ đâu, chỉ biết đến bây giờ con thấy mình đã hư hỏng. Bằng chứng là con đã đánh mất cái thứ quý giá của người con gái mà mẹ vẫn hay thường nhắc con gìn giữ. Nhiều đêm trở về nhà, nhìn mẹ đang ngồi ở cửa chờ con, thấy những giọt nước mắt mẹ đau khổ vì không dạy bảo được đứa con mình, giọt nước mắt bất lực của người làm mẹ trước đứa con gái đã vụt khỏi tầm tay kiểm soát của mình từ lúc nào, con chỉ biết lặng lẽ vào phòng rồi ngủ. Trong men rượu đã say nhưng con vẫn cảm nhận được giọt nước mắt của mẹ làm khoé mi của con cay cay.
Nhưng thật sự con không kiềm chế được hành động của mình mẹ ơi! Con vẫn cứ đi và vẫn tiếp tục nhưng ăn nhậu, vui chơi tình ái mà không nhận thấy hậu quả. Càng ngày sự im lặng của mẹ càng làm con thấy bản thân mình đang sai nhưng con vẫn không thể nào quay đầu lại. Nhiều lúc ở bên mẹ con muốn nói với mẹ là con đã sai và con muốn mẹ cho con một lời khuyên, một lời động viên nhưng con không thể nói ra. Chắc có lẽ con thấy bản thân mình đã không đáng để mẹ tha thứ, không đang để nói lời xin lỗi.
Con biết nhưng lời này của con mẹ sẽ không bao giờ nghe được nhưng con vẫn mong những dòng tâm sự này sẽ được ai đó mang tới mẹ chỉ để mẹ biết rằng đứa con gái hư hỏng này của mẹ không biết phải đi đâu và về đâu trước quá khứ đen tối, sai lầm của nó. Nó đang cần mẹ nắm tay nó, cho nó động lực và một câu nói của mẹ để nó biết nó nên bắt đầu từ đâu.
Mẹ ơi! Trước mắt con gái mẹ lúc này là cám dỗ và con gái mẹ thì như con thiêu thân bất chấp tất cả. Nhiều khi nó con muốn tìm đến cái chết để giải quyết tất cả. Mẹ ơi! Nhiều lần thấy mẹ khóc và than phiền về con thì con lại càng dấn thân vào sai lầm để quên đi, để tránh mặt mẹ và để chạy trốn cuộc đời phũ phàng này.
Con cần một cuộc nói chuyện trao đổi với mẹ, con luôn tin mẹ là một người mẹ rất tâm lý và hiểu con cái nhưng con không hiểu có rào cản gì làm con không thể nào nói được điều đó với mẹ. Phải chăng vì lúc đầu con đã không nghe lời mẹ để đánh mất tất cả nên bây giờ con sống bất chấp, còn mẹ thì nghĩ con đã trưởng thành không cần mẹ quan tâm nữa sao? Con rất muốn lấy lại lòng tin của mẹ, của mọi người và con muốn tìm lại tương lai của con. Mẹ ơi! Con phải làm sao?
gaiquay_phan...@yahoo.comĐịa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó
Việt Báo (Theo Zing)

Đi tìm hạnh phúc

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường,bố tôi là công nhân của nhà máy cơ khí Quang Trung, đã nghỉ chế độ, ngày ấy vào những năm 1985 đến 1990 nhà tôi nghèo,nghèo lắm.
Tuổi thơ của tôi cũng như bao đứa trẻ khác trôi qua trong nghèo túng đeo đẳng lấy cả gia đình.Nhưng hồi bé thì biết làm gì ngoài chơi đùa ,nhõng nhẽo,đòi hỏi hết thứ này đến thứ khác mà chẳng hay biết một điều:
Một điều là khi bước sang tuổi mới lớn tôi mới nhận ra :Đó là gia đinh tôi quá nghèo,bố mẹ tôi,hàng ngày phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi hai anh em ăn học.Có những đêm đói không ngủ được mẹ phải hái lá khoai lang luộc ăn cho đỡ đói.
Khi nhận ra sự thật phũ phàng ấy tôi đã khóc, khóc nức nở thành tiếng ,bao nhiêu nỗi tủi hờn mặc cảm tự ti với những người xung quanh ,với bạn bè trao dâng.Thế đấy ai mà tự chọn cho mình một số phận như ý chứ,có người sinh ra đã được hạnh phúc,có người đến suốt đời vẫn khổ .Sau khi khóc tôi đã ốm ,phải nghỉ học mấy ngày,khỏi phải nói bố mẹ đã phải lo lắng đến mức nào
Sau trận ốm đó suy nghĩ của tôi đột nhiên thay đổi sau khi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ của riêng ai, người giàu có chưa chắc đã hạnh phúc
Thời gian sau đó tôi vẫn khóc(đôi lúc thôi)nhưng không phải khóc cho số phận mình mà tôi khóc vì quá thương bố mẹ và vì tôi thật sự có được hạnh phúc,Chắc chắn mọi người không hiểu vì sao tôi thấy hạnh phúc phải không?
Tận đáy lòng mình tôi thương bố mẹ vô cùng, tôi đã cầu nguyện suốt đời chăm sóc cho bố mẹ, tôi cầu ông trời hãy san sẻ tuổi thọ của mình cho bố mẹ để người sống mãi với tôi,tất cả bênh tật của bố mẹ tôi sẽ gánh chịu hết,rồi tôi ước mình sẽ kiếm được thật nhiều,thật nhiều tiền để bố mẹ không phải khổ nữa .Nhưng rồi tôi đã kịp nhận rằng sẽ chẳng có điều ước nào của tôi thành hiện thực cả nếu bản thân mình không tự mình cố gắng cả .
Khi tôi còn nhỏ mẹ đã hỏi tôi :” Nếu mẹ cho con một con cá,và một chiếc cần câu con sẽ chọn cái nào “?.Tất nhiên là lúc ấy tôi chọn con cá?Nhưng sau này khi lớn lên tôi mới thấy mình đã sai lầm,sai lầm là tôi đã chọn con cá, bởi vì nếu chọn con cá chỉ sau 1 hay 2 ngày khi ăn hết cá thì sẽ chết đói, còn nếu chọn cần câu thì sẽ không bao giờ bị chết đói, tất nhiên làm thế nào thì tuỳ thuộc vào mỗi người, câu cá không chỉ là việc chọn vị trí câu, mồi câu mà quan trọng là rèn cho mỗi người ý chí kiên trì nhẫn nại,không nản chí trước khó khăn. Khi tôi nhận ra điều này tôi tự thấy mình như lớn lên , tôi đã bắt đầu biết suy nghĩ biết làm theo những điều mà trái tim tôi nghĩ .
Tuy nghèo nhưng bố mẹ tôi vẫn lo cho chúng tôi ăn học đầy đủ, rồi cái ngày tôi phải đi học xa nhà đã đến.Trời ơi! Không thể tin được là tôi sẽ phải lên thành phố học,học đội tuyển học sinh giỏi quốc gia, nơi đó cách rất xa nhà tôi, rồi đây tôi sẽ phải sống một mình , không có bố mẹ bên cạnh , đây là lần đầu tiên tôi sống xa nhà , bố tôi lo lắng lắm.tôi thì cố tỏ ra là mình đã lớn có thể sống tự lập được rồi để bố mẹ yên tâm hơn ……..
Xa nhà mới thấm thía được nỗi nhớ nhà nó da diết thế nào.Những buổi chiều sương lạnh,chiều mưa hay những lúc ở một mình là nỗi nhớ nhà lại ập đến dường như nó luôn thường trực đâu đó chỉn cần một cơ hội là nó bùng lên ngay lập tức
Hôm ấy là ngày mà tôi nhớ mãi,cả ngày trời nắng gắt mà chiều đến trời bỗng tối sầm rồi mưa rất to ,mọi vật mờ đi trong mưa được một lúc thì tạnh.Một tin bất ngờ mà tôi đã nhận được là mẹ tôi đến thăm ,tôi lao ngay xuống nhà ,chạy ra cổng , một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, rồi mẹ tôi cũng xuất hiện trước mắt tôi với vóc dáng quen thuộc, mới có mấy tuần không gặp mà mẹ tôi già đi nhiều, bàn tay nhăn nheo điểm rõ, đôi mắt trùng xuống trĩu nặng những lo toan,Hai mẹ con nói chuyện một hồi, thời gian trôi nhanh thật mới thế mà đã đến giờ mẹ phải về cho kịp chuyến xe .Mẹ nhìn tôi đầy thân thương “Đình con cầm lấy mấy đồng này mà tiêu , chịu khó ăn uống đừng tiết kiệm quá con nhé “. Tay tôi bủn rủn khi cầm những đồng tiền đó , những đồng tiền mà bố mẹ tôi phải chắt chiu , phải đổ mồ hô và bao công sức mới có được, cổ họng tôi tắc nghẹn” Mẹ ơi! Con không lấy đâu con còn nhiều tiền lắm “ Nước mắt tôi cứ trực để trào ra,tôi cố kìm nén đến khi mẹ quay lưng bước đi …Nồi buồn thương thấm vào tim em đau nhói .
Những chuyến về quê của tôi thăm nhà thật hiếm hoi , mỗi lần được về tôi cảm thấy niềm vui sướng khó tả tràn ngập trong lòng , cảm giác háo hức ,lâng lâng ,rạo rực khi sắp được về nhà thật tuyệt
Về đến cổng , tôi hít một hơi thật sâu ,mùi cỏ cây hoa lá ,mùi đất quê ,rồi mùi lúa chín hoà quyện trong không gian thơm khác hẳn không khí ngột ngạt trên thành phố , thật sảng khoái biết bao.
Kìa bố tôi và em đang ra đón ,tôi vui sướng quá,hạnh phúc quá .Hôm ấy trời mưa bố mẹ đang lo đàn gà con mà bố gây giống không kịp chạy mưa sẽ bị ướt,nhìn thấy tôi mẹ ôm chồm lấy tôi, những giọt nước mắt lăn trên gò má , mẹ xúc động, giọng nói của mẹ đầy xúc động: “Con của mẹ gầy đi nhiều quá” tôi cũng rưng rưng nước mắt ,lúc ấy bố tôi mới bảo : “Để cho con vào rửa mặt chân tay,nghỉ ngơi đã “. Tối hôm ấy cả nhà em quây quần bên cạnh mâm cơm,ngôi nhà nhỏ như ấm áp hơn, tôi đã tìm thấy hạnh phúc , một hạnh phúc thật sự .. Ngày mai khi lên Hà Nội nỗi nhớ trong lòng lại bùng lên khởi đầu cho niềm hạnh phúc của tôi, hạnh phúc khi được trở về nhà , được ở bên những người thân yêu , những giây phút đầm ấm bên gia đình
Cuộc sống thật phức tạp , con người với những lo toan đời thường đã không nhận ra niềm hạnh phúc thực sự bên cạnh mình ,hãy biết trân trọng những giây phút hạnh phúc ấy . Tạo hoá kỳ diệu biết bao, mỗi con người chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong cái vòng tuần hoàn của vũ trụ mà thôi, không ai có thể sống được mãi mãi, năm,sáu mươi năm hoặc hơn nữa thì chúng ta lại trở về nơi đã sinh ra chúng ta ,và tôi, tôi cũng vậy, vũ trụ thật rộng lớn nhưng đối với tôi cái lớn lao hơn cả đó là gia đình,bố mẹ và em gái
Giờ đây tôi đã có một cuộc sống thật đầy đủ,thật hạnh phúc, một cuộc sống được tạo nên từ gian khó, từ sự hy sinh, vất vả, gia đình tôi ai cùng biết trân trọng những giá trị ,những giọt mồ hôi nước mắt do chính tay mình làm nên .Bố mẹ ơi ! con yêu bố mẹ lắm con thực sự hạnh phúc được sinh ra trên cõi đời này và được làm con ngoan của bố mẹ”