Tâm sự ấm lòng của con gái một tử tù

Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp từ mọi người, tôi vui sống cuộc sống của mình song không có nghĩa là tôi vơi yêu thương người mẹ đau khổ của tôi hay bớt nhớ mẹ đi một chút.
Cũng không phải vì nhớ thương mẹ, tôi phủ nhận những điều  kì diệu khác. Mẹ tôi là một tội phạm, là người có lỗi  lớn với xã hội và pháp luật nhưng với tất cả chúng tôi, bà  vẫn là người mẹ yêu thương nhất.
Có lẽ trong mắt nhiều người tôi là một đứa con gái thiệt thòi đủ bề. Tôi sẽ khóc, tối sẽ nản, tôi sa ngã vì yếu mềm trước cuộc đời? Tôi vẫn hay loáng thoáng nghe được bạn bè mình, cả những đứa chơi thân hoặc chỉ là quen biết thì thầm sau lưng: “Chả biết con T nghĩ gì nhỉ… nó vẫn cứ vui tươi như không ý…”. Tôi chắc là chẳng riêng các bạn tôi đang tuổi tò mò đâu, có cả những người hàng xóm, họ hàng và những người biết tôi hoặc những người đã từng biết đến vụ án của mẹ tôi sẽ thắc mắc muốn biết số phận của tôi – con gái của một nữ phạm nhân tù chung thân – ra sao.
Ảnh minh họa
Thấm thoắt đã 7 năm trôi qua. Ngày đó, khi tôi vui mừng nhận kết quả đỗ vào lớp chuyên Toán của tỉnh thì cũng là lúc bão tố đổ ập xuống gia đình tôi. Cho đến giờ tôi vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng công an đến lục soát nhà mình và mẹ tôi, vốn là một lãnh đạo trong lực lượng công an chống ma túy bị giải đi với chiếc còng số 8 khóa chặt đôi tay mảnh mai trắng ngần. Khi ấy rất nhiều người lại bu quanh chúng tôi – bố Q., tôi và đứa em gái mới hơn 1 tuổi. Em tôi chưa biết gì nhưng nhìn thấy tôi khóc, nó cũng khóc thét lên không dứt. Mẹ tôi bị đề nghị mức án tử hình. Thời gian đó, anh trai tôi đang làm công an ở một tỉnh khác cũng trở về nhà. Ngày ra tòa, chỉ có các cô chú, các bác và bố tôi đi tới chỗ có mẹ. Cả 3 anh em tôi ở nhà, im lặng ngồi bên nhau và chờ đợi. Khi một người đã lỡ dính vào con đường này thì họ không có đường lui trừ khi bị bắt, tôi nghe người ta nói thế. Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến. Nhìn kim đồng hồ chầm chậm trôi qua, chúng tôi càng đau thắt lại rồi cuối cùng mới thực sự được hồi sinh khi nhận được tin mẹ sẽ không chết vì em út của tôi còn nhỏ.
Từ hôm đó, bố ruột của tôi cùng vợ thứ của bố – mẹ H đã đến nhà nói chuyện với bố Q và muốn đưa cả 2 chị em tôi về nhà mình. Bố Q cũng không muốn xa chúng tôi lúc này nhưng 3 người lớn đã bàn bạc và bố ưng thuận vì bố ruột tôi là một chiến sĩ công an, mẹ H luôn ở nhà mở hiệu may sẽ có điều kiện chăm sóc tôi và đứa em gái cùng mẹ khác cha của tôi đang độ tuổi bú tốt hơn. Tôi cũng thấy như thế là ổn hơn cả. Bố Q không có việc làm ổn định, lại hay ốm đau sẽ vô cùng khổ sở khi vừa thăm nuôi mẹ, chăm tôi và chăm em T chưa kể bố còn suy sụp đi nhiều trong thời gian này.
Tôi không hề xa lạ với bố tôi, cả mẹ H cũng thế. Bố mẹ ruột tôi chia tay nhau khi tôi mới học lớp 2. Mẹ nhận nuôi tôi và anh nhưng bố vẫn sống cùng 1 khu phố với chúng tôi. Chẳng như nhiều người khác, bố mẹ tôi vẫn duy trì một mối quan hệ tốt đẹp, cả hai vẫn là đồng nghiệp trong lực lượng cảnh sát và ít nhất thì chưa bao giờ tôi thấy mẹ hay bố nói xấu nhau một lời. Họ thay nhau chăm sóc anh em tôi. Mỗi lần họp phụ huynh, bố đi họp cho anh còn mẹ đi họp cho tôi hoặc ngược lại. Tất cả những điều ấy vẫn không thay đổi khi bố tôi cưới mẹ H rồi bố Q cũng về sống cùng mẹ tôi. Tôi vẫn nhớ ngày bố tôi đến đón vào viện và hạnh phúc thì thầm: “Chị T nhìn này … em K có mũi to giống hệt chị đấy …” lúc mẹ H sinh. Kể từ đó, tôi vẫn hay được bố đưa đón hoặc tự sang nhà bố chơi với em.
Giờ tôi cùng em chuyển hẳn về căn phòng bố và mẹ H luôn dành sẵn cho tôi. Những ngày đầu, tôi vẫn hay nhớ căn phòng cũ của mình trong ngôi nhà 5 tầng mới xây xong. Ở đây, nhà của bố và mẹ H chỉ là 1 căn nhà 2 gác cũ kĩ trong con ngõ gần chợ. Tầng 1 là cửa hàng áo dài của mẹ H, chỉ còn 1 góc nhỏ phía sau dành làm bếp. Gác 2 ngăn vừa đủ cho phòng của bố mẹ và phòng của tôi. Tôi đã thao thức nhiều đêm không phải vì không quen với căn phòng nhỏ xíu, tối tăm và thiếu thốn so với căn phòng sơn tím hồng, có bướm treo lủng lẳng trên trần. Tôi nhớ mẹ và đau thắt không biết mẹ tôi đang chịu đựng những điều ghê gớm thế nào. Tôi chênh chao trước cuộc sống sắp tới của mình. Tôi sợ, rất sợ cách người ta nhìn mình ở mỗi nơi tôi xuất hiện: ở trường, ở hàng quà sáng đầu ngõ, ở lớp học thêm…
Nửa đêm, đứa em gái nhỏ của tôi khóc vì nhớ sữa, tôi cũng khóc òa lên. Bố và mẹ H chạy sang phòng tôi. Bố ôm tôi vào lòng, vỗ về. Còn em T đã nín khóc, ngậm chặt bầu vú của mẹ H và thiu thiu ngủ trong lòng mẹ. Mẹ H chỉ cách đó vài ngày vừa cai sữa cho em K vì mẹ gầy yếu, nay lại nuôi tiếp em T. Từ hôm đó, em T ngủ hẳn với bố mẹ và em K. Thỉnh thoảng tôi vẫn đạp xe qua nhà cũ hoặc bố Q đến thăm chị em tôi và yên tâm khi thấy em T khỏe mạnh, quấn quýt mẹ H. Trước đây tôi có cảm tình với mẹ H vì mẹ duyên dáng dịu dàng và cũng có vẻ quan tâm tới tôi nhưng bây giờ tôi mới bắt đầu cảm thấy có một tình cảm gắn bó nhất định. Bố tôi là cảnh sát 113 vắng nhà thường xuyên nên hầu như chỉ có 4 mẹ con ở nhà với cửa hàng áo dài lúc nào cũng nườm nượp khách. Mẹ H yếu ớt vì đã phải mổ đến 2 lần nhưng không mấy khi mẹ cau có, buồn rầu. Lúc nào thấy tôi chạy từ trên gác xuống, mẹ cũng mỉm cười và dịu dàng “Học xong chưa con? Đi ra gọi 2 bát phở mẹ con mình cùng ăn đi…” hoặc là hỏi han sao không thấy mấy đứa bạn tôi sang thử áo dài.
Tôi học chuyên nên hay ở lại trường vào buổi trưa và đến chiều mới trở về cùng bố giúp mẹ H dọn hàng hoặc ủi quần áo cho khách. Mẹ H vốn khéo léo nên cũng luôn lắc đầu mỗi khi tôi vụng về là 2 ly quần như một bà mẹ đang sốt ruột bó tay trước sự đoảng vị của cô con gái lớn. Cuộc sống của bố và mẹ H không dư dả nhưng bố mẹ chẳng để chị em tôi thiếu thốn thứ gì. Khi tôi học tiếng Anh, nghe nói có máy tính sẽ tiện hơn, bố mẹ cũng mua ngay cho tôi một chiếc.
Về phần mình, tôi cũng cố gắng hết sức có thể và luôn có kết quả học tập tốt. Mỗi lần có điểm cuối kỳ, dù tôi không quên nhưng bố và mẹ H luôn nhắc nhở tôi viết thư báo cho mẹ. Rồi khi nhận được thư mẹ, tôi cũng đọc cho cả nhà cùng nghe. Cả bức thư dài với nét chữ rắn rỏi quen thuộc.
Rồi khi tôi bước vào những ngày tháng cuối của học sinh cấp 3, tôi bận rộn hơn vì những kì thi. Mẹ ruột tôi vẫn gửi thư đều đặn dặn dò và khích lệ tôi. Còn bố và mẹ H thay nhau đưa đón tôi tới nhà cô dự lớp ôn đại học ca sáng lúc 5h và lớp ca đêm ròng rã 3 tháng trời. Tôi đã muốn trở thành một chiến sĩ công an nhưng rồi lại ngậm ngùi vì ước mơ khó trở thành hiện thực ấy. Muốn được dự thi, tôi phải trải qua vòng sơ tuyển khắc nghiệt trong khi tôi lại là con gái một phạm nhân. Bố đã ngồi bên tôi lúc ấy, trầm lặng xoa tấm lưng của tôi như ngày còn bé. Cả hai bố con cùng tính đi tính lại và chọn một trường khác, cũng là một ước mơ khác của tôi.
Ngày ấy tôi đi thi đại học, mẹ H bất ngờ nhập viện do tụt huyết áp nên chỉ có bố và anh trai đưa tôi đi thi. Nhưng mẹ vẫn liên tục gọi điện, nhắn tin dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, bình tĩnh và không được nóng vội khi làm bài.
Tôi luôn nghĩ rằng sự cố gắng sẽ mang lại một điều gì đó sáng sủa hơn trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi đã nỗ lực hết sức có thể để tháng 8 năm ấy nỗi sung sướng vỡ òa khi tôi xem điểm thi của mình trên mạng và biết là mình đã đỗ đại học. Tôi chạy ngay xuống nhà báo cho mẹ H, gọi điện cho bố, cho cô giáo của tôi nhưng người tôi nóng lòng muốn báo tin nhất là mẹ tôi, người mà tôi biết sẽ vui mừng và khóc nhiều hơn ai hết.
Khi xuống Hà Nội học rồi, tôi luôn cố gắng sống tốt nhất có thể và cũng như bao bạn khác, luôn mong ngóng đến tết hoặc hè sẽ được trở về căn nhà 2 gác cũ kĩ có mẹ H đang tỉ mẩn bên bàn may, có 2 đứa em ríu rít sau giờ học ở trường và bố tôi dịu hiền trong bộ trang phục cảnh sát. Còn nhớ tết vừa rồi, cả lũ bạn thân từ hồi cấp 2 đến nhà tôi chơi như hồi xưa chúng nó vẫn hay lui tới ngắm và thử áo dài miễn phí. Tết này, cả lũ nhao nhao khi mẹ H mừng tuổi và ghen tị khen tôi thật sung sướng vì có mẹ tâm lý. Hôm ấy cũng là lần đầu tiên có đứa dám hỏi thẳng tôi về điều kỳ diệu mà nó nhận ra khi thấy tôi đã gọi “mẹ tao” chứ không phải là “mẹ H” như mọi khi. Tôi kể nó nghe tất cả. Không biết nó có cảm nhận gì với mỗi cái gật đầu liên tục “hay nhỉ … hay nhỉ …”.
Tôi nhận ra mình đã yêu mẹ H, yêu bố thêm rất nhiều rồi. Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp từ mọi người, tôi vui sống cuộc sống của mình song không có nghĩa là tôi vơi yêu thương người mẹ đau khổ của tôi hay bớt nhớ mẹ đi một chút nào. Cũng không phải vì nhớ thương mẹ, tôi phủ nhận những người yêu thương khác.
Mẹ tôi là một tội phạm, là người có lỗi lớn với xã hội và pháp luật nhưng với tất cả chúng tôi, mẹ vẫn là người mẹ yêu thương nhất. Mỗi mùa hè, tôi vẫn cùng anh hoặc bố tới trại giam thăm mẹ. Khoảng thời gian qui định khi đó luôn tỏ ra cần nhân lên hàng bội lần để hai mẹ con ríu rít kể chuyện hoặc chỉ là lặng lẽ nhìn nhau. Tôi chưa từng thấy nữ phạm nhân nào có đôi mắt xinh đẹp và long lanh hơn mẹ tôi lúc ấy. Qua ánh mắt kia, tôi tin mẹ mình đang mang trong đó ước nguyện và quyết tâm gì. Mẹ tôi sẽ cải tạo thật tốt để nhận được sự khoan hồng của nhà nước. Mẹ tôi sẽ trở về và chúng tôi đang chờ mẹ. Nhất định là thế!
Theo Đang Yêu

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))