Vẩn vơ trên khóm mai vàng

Có đến mấy năm, Khang không gặp Thái, nay đột ngột Thái đến nhà, anh hơi ngạc nhiên. Nom Thái không còn phong độ như trước, anh như một nông dân lam lũ thấy rõ. Những nếp nhăn sâu như dao cứa ngang dọc đã làm biến dạng khuôn mặt sáng láng của ngày nào, giờ nom cứ như bức tranh lập thể toàn một màu đất sét của Picasso Khang cảm giác Thái không phải đến chơi, mà là có việc cần. Vừa ngồi vào ghế, Thái vào đề ngay:
“Tôi bí quá, anh có thể cho tôi mượn
hai triệu?”.
“Làm việc gì vậy?”.
“Cưa bom”.
“Cưa bom?” – Khang nhướng mắt, hỏi lại.
Thái móc bao thuốc Bastos từ túi quần, rút châm một điếu: “Mười ngày sau tôi trả”.
“Lấy liền à?”
“Lấy liền”.
Khang chần chừ:
“Nhưng anh phải nói tôi nghe thủng đã. Cưa bom là sao? Để làm gì? Ở đâu? Tại sao phải có hai triệu?”.
“Thế thì... tôi cảm ơn anh”. - Vừa nói Thái vừa đứng dậy.
Khang lật đật níu bạn ngồi xuống:
“Từ từ, đừng nóng”.
Khang biết tính Thái, hễ dự định việc gì, là thực hiện ngay. Thái như một mũi tên, một khi đã đặt vào chiếc ná của ý tưởng, mũi tên lập tức vút đến đích ngắm hành động. Sở dĩ Khang hỏi vặn là thực tình anh muốn biết, hơn nữa muốn kéo dài thời gian chờ vợ đi chợ về, vì tiền vợ cất. Để hạ cơn sốt ruột của bạn, Khang liền đi lấy hai lon bia 333 trong tủ lạnh, đặt xuống bàn, giọng vui vẻ:
“Giải khát tí đã. Chờ vợ tôi đi chợ về, sẽ có tiền ngay. Bà cụ dạo này ra sao?”.
Thái cầm lon bia, lật bật kéo khuy kêu
cái “xẹt”:
“Suy lắm... Cả thể xác lẫn tinh thần. Đột ngột, những đường nhăn hai bên khóe miệng sâu xuống và tóm vào, trông thật dị kỳ. – Thái hớp ngụm bia, nói tiếp – Mệt lắm. Không khỏe chút nào”.
“Anh đi cưa bom? Đùa hay thật? – Khang cười, nói tiếp giọng lo ngại - Nó nổ tan xác pháo anh đấy”.
Thái cười gớm ghiếc. Nụ cười ngang tầm thần Chết:
“Không tan đâu. Dùng rô bốt cưa máy. Tôi cưa mấy trái rồi”.
Nghe thế, Khang giật mình:
“Té ra, anh mượn tiền mua máy cưa?”.
“Không, máy có rồi. Mượn để chi phí”.
Khang thật sự muốn biết việc này, vì nó mới lạ đối với anh. Anh đứng dậy mở tủ lạnh lấy xâu nem chua và hai lon bia nữa:
“Anh nói rõ hơn việc cưa một trái bom tôi nghe coi. Xin lỗi vì tôi tò mò muốn biết”.
Thái từ tốn uống một hớp bia nữa:
“Anh muốn biết thật à? Chi vậy?”.
“Thuần túy là hiếu kỳ”.
Thái nói chậm rãi:
“Trước tiên, muốn cưa một trái bom, trái bom ấy buộc phải nằm xa ủy ban nhân dân xã”.
Khang cười cười:
“Sợ sập ủy ban chớ gì? Lo lắng cho Nhà nước gớm nhỉ”.
“Không. Nếu gần, ủy ban biết được, sẽ lấy trái bom ấy”.
“Ồ, hóa ra vấn đề là thế. Tôi hiểu rồi. Nhưng làm sao anh kiếm ra trái bom?”.
“Dân tộc thiểu số người ta chỉ”.
“Họ không chỉ chính quyền à?”.
“Không. Họ chỉ chính quyền chi? Trong khi họ chỉ chúng tôi, họ có tiền. Ngay cả cọp cũng thế, họ chỉ cần mách chỗ có cứt cọp, họ cũng vẫn có tiền”.
Tôi nín thinh. Quả thật, Thái nay khác hẳn. Còn nhớ lúc trước anh là một tay thơ văn ướt át, tâm hồn nghệ sĩ lắm. Thế mà nay lại đi cưa bom và bắt cọp. Tôi chạm lon với anh:
“Nào, nói tiếp đi. Hay lắm. Mượn hai triệu để chi phí gì trong việc cưa bom?”.
Thái lại uống một hớp nữa, nói tiếp:
“Mua gạch, mua xi măng xây hồ và nhiều chuyện linh tinh ấy mà”.
Nghe thế, Khang không hiểu gì cả. Anh nhíu mày, hỏi:
“Xây hồ gì cơ chứ?”.
“Hồ cưa bom chớ hồ gì. Này nhá, chúng tôi phải xây tường xung quanh trái bom và cả phả nền nữa. Làm một cái hồ. Đoạn cho nước vào hồ ngập trái bom. Nước phải bỏ đá lạnh đấy. Phải đem cả máy phát điện đến, loại Honda một ký thôi. Đặt rô bốt cưa tự động”.
Khang vỡ lẽ, anh háo hức:
“Thế các anh ở xa trái bom chứ?”.
Thái cười kỳ dị. Cái cười của anh không phải nụ cười, mà chỉ là sự nhăn nhó làm hở hàm răng:
“Đương nhiên ở xa. Từ xa, chúng tôi nối dây vào và bật công tắc điện. Thế là máy cưa. Chỉ vài giờ là cưa lủng. Thiết kế hệ thống này, mất cả ngày trời”.
Khang thở xì:
“Có khi nào bị nổ không?”.
“Có. Muốn chết cưa nhanh, muốn sống cưa chậm. Nhưng trái bom ngập trong nước đá, không bị nóng do ma sát cưa. Hơn nữa, trái bom bị cưa lủng rồi, sẽ không bao giờ nổ nữa”.
Khang nhìn Thái, vẻ thích thú hiện ra mặt:
“Cưa giữa trái bom à?”.
“Ừ, hoặc ở gần chóp cũng được”.
Khang thẳng lưng, vươn tay, lại thở xì:
“Tôi cứ ngỡ anh cưa bằng tay. Hai người ngồi hai bên trái bom mà cưa hì hục cho sứt ra. Anh uống tiếp một lon nữa đi. – Khang vừa nói vừa khui cho Thái – Anh uống đi. Lâu ngày gặp, chúng ta phải làm đủ chục”.
Thái khoát tay:
“Thôi, không dám. Tôi hai lon là vừa. Không như lúc trước đâu. Việc cưa bom không thể một người làm được. Ít nhất cũng phải bốn người. “Con beo” này nằm sâu trong rừng, loại gần cả tấn đấy”.
Thái vừa lột vỏ cây nem, nói tiếp: “Cả ngòi nổ, dài gần hai thước. Chúng tôi đã moi đất ló “hắn” ra rồi”.
Khang thắc mắc:
“Khi đào, anh không sợ bị nổ à?”.
“Phải cẩn thận chớ. Thông thường trái bom đầu to hơn đít, lại có hai hột nổ. Hột nổ chính nằm trước đầu, hột nổ phụ nằm sau đít. Riêng hột sau đít, vặn bù-loong là nổ, còn hột nổ đằng đầu, thốn đập vào sẽ nổ. Bom cũng như cọp nằm ngủ, đừng dại đập vào nó. Muốn đập, phải trói lại đã, mà phải đập có chỗ, không giỡn được”.
“Thuốc nổ và sắt phế liệu anh bán được bao nhiêu?”.
“Còn tùy. Như trái sắp cưa, phải trên ba chục triệu”.
Khang lại hỏi:
“Giá cả anh nắm vững à?”.
Thái cười:
“Vững gì! Họ cũng đếch cần! Sắt vỏ bom là sắt đặc, cực kỳ chất lượng, cũng chỉ khoảng chín, mười ngàn đồng/kg. Thuốc nổ thì có giá hơn, khoảng một trăm tám chục ngàn đồng/kg”.
Lúc này, vợ anh Khang đi chợ về. Chị chào và nhìn sững anh Thái một hồi mới nhận ra.
Chị hỏi:
“Nay anh làm gì mà không thấy đến?”.
Khang trả lời thay Thái:
“Anh ấy bận lắm. Làm kinh tế mà. Số là đàn heo anh Thái cũng sắp xuất chuồng, ảnh đến mượn mình hai triệu để vỗ béo, nửa tháng sau ảnh trả. Chỗ bạn bè, tôi hứa rồi, bà vào lấy cho mượn đi”.
“Ừ, được. Nhưng phải đúng nửa tháng đấy nhé?”.
Thái nói:
“Tôi đã mượn là trả đúng ngày. Có thể trả sớm hơn. Anh chị đừng lo”.
Chị Khang vừa đi xuống bếp, Thái nói với Khang:
“Tại sao anh không nói tôi mượn để cưa bom?”.
Khang cười:
“Lý do cưa bom, vợ tôi sẽ không đưa tiền cho anh mượn”.
“Tại sao?”
Khang cười:
“Phụ nữ họ luôn cụ thể và lo gần, nhỡ bom nổ “đùng” thì không còn người trả”.
Đột ngột, Thái hỏi Khang:
“Tại sao anh tin tôi cưa bom thật?”.
Khang sửng sốt nhìn Thái. Quả thật, Khang chưa nghĩ đến trường hợp này. Có thể lắm chứ. Khang hỏi:
“Thế ra anh vừa nói dối à? Anh mượn tiền làm việc gì?”.
“Thì cưa bom”.
Cả hai lại cười... Ồ không, chỉ có Khang cười, còn Thái nhăn nhó. Đột ngột, không khí trầm xuống. Có lẽ do câu nói gở của Khang chăng? Câu nói đùa “nhỡ bom nổ “đùng” thì không còn người trả”. Nhớ lại, Khang hơi hối hận. Lúc này, chị Khang đem tiền ra, đặt lên bàn:
“Đây. Anh cố gắng nhé, anh Thái”.
“Cảm ơn chị - Thái cầm tiền, nói tiếp - Cảm ơn anh”.
Đợi chị Khang đi xuống bếp, Thái nói tiếp:
“Thế nào tôi cũng đãi anh một trận nhậu ra trò. – Thái hớp một hơi dài cho hết lon bia, rồi xìa tay bắt tay Khang – Xin phép rút lui, lo công việc. Cảm ơn anh. Chào anh”.
Thái ra xe, nổ máy, phóng vút, để lại một làn khói vẩn vơ trên khóm mai vàng. Đột ngột, Khang nhìn theo, lòng thương bạn vô cùng. Một tình thương quyện tròn theo ý nghĩ vừa nảy sinh, rằng tiền cưa bom cũng như làn khói kia, chỉ là việc vẩn vơ trên khóm mai vàng...
Truyện ngắn của Ngô Phan Lưu
Việt Báo (Theo_NLĐ)

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))