Những ngày lễ dành cho ...

Mark là một cậu bé mồ côi 9 tuổi, sống với người cô rất khó tính. Người cô dường như coi Mark là gánh nặng.
Bà không bao giờ đến họp phụ huynh cho Mark, để Mark ăn mặc lôi thôi và cũng chẳng mấy khi nhớ đóng học phí. Nhưng cho dù bị đối xử thế nào, tôi thấy Mark vẫn luôn là một cậu bé rất ngọt ngào và dễ thương.
Tôi đã không để ý đặc biệt gì tới Mark cho đến khi thấy cậu bé thường ở lại sau giờ học để giúp tôi lau bảng, kê bàn ghế... Chúng tôi thường làm mọi việc trong im lặng, ít khi nói gì với nhau, nhưng tôi cũng thấy vui vui vì có người ở lại muộn đến như vậy để giúp đỡ mình. Thỉnh thoảng, khi Mark nói chuyện, cậu bé hầu như toàn nói về mẹ của mình. Dù mẹ mất từ năm Mark 5-6 tuổi, nhưng cậu bé vẫn nhớ những cái ôm của mẹ, những lần mẹ đọc truyện cho cậu bé nghe vào mỗi buổi tối...

Nhưng càng đến cuối năm, thì Mark càng ít ở lại sau giờ học. Thế nên có lần, tôi chặn cậu bé lại trước cửa lớp, hỏi tại sao cậu lại không giúp tôi sau giờ học nữa. Tôi nói rằng tôi rất nhớ Mark, và ngay lúc đó, tôi thấy đôi mắt xám của cậu bé mở to, rồi cậu bé hào hứng hỏi thay cho câu trả lời:
- Cô nhớ em thật hả cô?
Tôi giải thích rằng cậu bé là người bạn và người “trợ lý” đắc lực nhất của tôi.
- Em đang chuẩn bị cho cô một thứ đặc biệt - Cậu bé thì thầm vẻ bí mật - Cuối năm rồi mà!
Thế rồi hai má Mark đỏ ửng lên và cậu bé chạy đi. Từ hôm đó, tôi không thấy Mark ở lại sau giờ học nữa.
Rồi cũng đến ngày học cuối cùng trước khi nhà trường nghỉ lễ. Mark len lén đi vào phòng, rất muộn sau giờ học, tay giấu sau lưng.
- Em tặng cô một món quà - Cậu bé nói vẻ ngượng ngập khi tôi nhìn lên - Hy vọng cô thích nó.
Mark chìa tay ra, trong đôi tay bé nhỏ là một cái hộp gỗ được trang trí rất khéo léo.
- Đẹp quá, Mark ạ - Tôi thốt lên - Có gì trong này thế? - Tôi hỏi và nhấc cái nắp hộp lên, nhưng cái hộp rỗng không.
- Cô không nhìn thấy nó được đâu - Mark chớp chớp mắt - Mà cô cũng không thể động vào nó hay ăn nó được. Nhưng mẹ em nói nó sẽ làm cho mình luôn vui vẻ, nhất là giữ cho mình được ấm suốt mùa đông, cho dù mình chỉ có một mình đi chăng nữa.
Tôi lại ngó vào cái hộp rỗng:
- Nhưng nó là gì vậy, Mark?
- Đó là tình yêu mà - Mark đáp - Và mẹ em cũng nói rằng tình yêu là đẹp nhất khi nó được cho đi.
Rồi Mark mỉm cười hài lòng và đi ra ngoài.
Nhiều năm sau, tôi vẫn giữ chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn làm việc và luôn mỉm cười khi những người bạn tôi nhìn nó với ánh mắt tò mò, rồi lại ngạc nhiên khi tôi giải thích là trong đó có tình yêu.

Lễ hội là dành cho niềm vui, cho những bài hát và những món quà tuyệt đẹp. Nhưng rõ ràng, phần lớn, lễ hội là dành cho sự thương yêu.

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))