Hạnh phúc là đây!

Thư sinh ra mà chẳng biết bố mẹ mình là ai bởi hầu hết những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này đều như vậy.Cuộc sống cứ thế trôi đi và Thư lớn bật thành một thiếu nữ lúc nào không hay. Xinh đẹp, học giỏi vậy nên ngày nhận được  giấy báo điểm trúng tuyển vào Đại học, Thư đã sung sướng biết nhường nào. Cô đón nhận niềm vui bằng cách khóc thật lớn, khóc để quên đi cách gọi mà người đời thường gọi những đứa trẻ như Thư.
Bước chân vào Đại học với một quyết tâm cao đến ngút trời, Thư chỉ lao vào học, học như điên như dại, trên giảng đường, trong phòng ký túc. Tóm lại là mọi lúc, mọi nơi đều thấy Thư học. Lịch học và lịch làm gia sư đã cuốn phăng Thư ra khỏi cuộc sống của một người trẻ. Với quyết tâm được giữ lại trường làm giáo viên, Thư bỏ qua mọi lời tỏ tình của các chàng trai bởi với Thư, tình yêu là một điều gì đó dễ khiến cô bị lung lạc nhất.
Thế mà vào năm học cuối cùng, trái tim của Thư đã rung động trước thầy giáo của mình. Thầy Minh vừa mới kết thúc khóa tu nghiệp tại nước ngoài và bắt đầu buổi giảng đầu tiên trên giảng đường lớn. Thư cứ ngây người ra mà ngắm cái thần thái của thầy giáo cùng bài giảng sống động của thầy để đến nỗi khi bước chân ra khỏi giảng đường, cô đã suýt đụng vào thầy. Họ nhìn nhau và có lẽ đây chính là một định mệnh để cuối cùng người hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp của Thư lại chính là thầy Minh.
Được tiếp xúc, được nói chuyện, được thầy tận tình chỉ bảo khiến tình cảm nảy sinh trong Thư dần một lớn lên. Sự nhớ nhung ngày một nhân lên gấp bội khi mà một ngày Thư không gặp thầy Minh. Tình cảm hiện rõ trên mặt Thư, trong ánh mắt, trong từng cử chỉ thể hiện.
Giờ thì Thư đã hiểu tình yêu là gì, nhất là khi tình yêu ấy là tình yêu đơn phương. Thư không dám nói chỉ giữ kín ở trong lòng để rồi một ngày vì do bất cẩn ngay trước cổng trường, Thư đã bị đụng xe. Người bế thốc Thư đến bệnh viện không ai khác là thầy Minh. Dù bị đau nhưng sao Thư thấy sung sướng vô cùng, cảm giác được người mình yêu bế trên tay khiến Thư chẳng còn thấy làm sao nữa.
Hạnh phúc là đây!, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, hanh phuc, tinh yeu, noi dau, chuyen tinh yeu, con mua, gioi tinh
Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh... (Ảnh minh họa)
Kết quả phải bó bột cũng chẳng làm Thư lo lắng một chút nào bởi vì người lo lắng lại chính là thầy Minh. Biết hoàn cảnh của Thư, thầy tận tình đưa cô đến giảng đường rồi lại đến tận ký túc xá hay đến bất kỳ đâu mà Thư phải đi. Chính trong lúc này, Thư mới nhận ra được tình cảm thật của thầy, dường như cả thầy và Thư đang đập chung một nhịp đập của tình yêu thì phải.
Trong ngày vui của lễ tốt nghiệp, nhất là khi nhận quyết định chính thức được giữ lại trường, Thư đã thỏa nguyện với những gì mình đạt được. Tình yêu trong công việc và cả tiền đồ nữa, trước mắt Thư một chân trời rộng mở đang ở phía trước. Thư tự tin đi trên chính đôi chân của mình, hãnh diện bước vào đời.
Nhưng niềm vui cũng chẳng được bao lâu, ngày ra mắt gia đình Minh cũng là ngày Thư thấy đau khổ nhất. Thì ra Minh chưa nói cho bố mẹ biết Thư là trẻ mồ côi thế nên khi Thư nói ra miệng, bố Minh đã thay đổi hẳn sắc mặt. Họ không còn hồ hởi chuyện trò hỏi han, nét mặt họ bỗng trở nên nghiêm nghị và trước khi ra về, chính mẹ Minh đã gọi Thư vào phòng đọc sách để nói chuyện:
“Có thể điều bác nói ra sẽ khiến cháu bị tổn thương nhưng là một người mẹ, bác vẫn phải nói. Minh và cháu chỉ nên dừng lại ở tình bạn mà thôi. Bác không thể để cho con trai mình lấy một người con gái mà gia đình bác không biết rõ ngọn ngành. Cháu thông cảm bởi bác nghĩ với một cô gái xinh đẹp lại giỏi giang như cháu thiếu gì những chàng trai tài giỏi hơn Minh thích cháu. Hai bác nhất quyết sẽ không đồng ý tán thành cho tình yêu của hai đứa đâu”.
Lời nhắc nhở cuối cùng như nhát dao cứa vào tâm can của Thư, cô đau khổ trên suốt chặng đường trở về phòng trọ. Cảm giác của một đứa con hoang lại một lần nữa bị khuấy lên.
Họ yêu nhau để rồi cuối cùng quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình trước sự ngăn cản quyết liệt từ phía gia đình Minh. Nhưng càng quyết liệt bảo vệ thì không ai khác người đau khổ lại chính là Thư. Chuyện còn ầm ĩ lên đến tận khoa khi mẹ Minh chính thức lên tiếng cho sự phản đối của mình. Lấy lý do là Thư cố tình dùng mỹ nhân kế yêu Minh để được lọt vào gia đình danh giá như họ. Còn nhiều, còn nhiều sự đáp trả từ phía gia đình Minh nhưng sự kiên trì của Minh khiến tình yêu Thư dành cho anh ngày một sâu nặng.
Chiến đấu với gia đình, Minh quyết ra ngoài ở rồi hàng vạn những lời van xin của anh với bố mẹ mình. Minh đã quỳ xuống cho đến khi hai đầu gối thâm tím. Dường như ý chí sắt đá của bố mẹ đã bị lay chuyển để rồi họ chấp nhận mối quan hệ của hai người. Cả Minh và Thư những tưởng từ đây họ sẽ được rộng đường yêu đương và sự đáp trả lại của bố mẹ Minh khiến Thư bàng hoàng tê tái.
Hạnh phúc là đây!, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, hanh phuc, tinh yeu, noi dau, chuyen tinh yeu, con mua, gioi tinh
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình... (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được giấy báo hỷ của Minh cũng là ngày Thư cuồng lên đi tìm Minh để nhận được một lời giải thích. Dòng tin nhắn như là tất cả những gì còn lại mà Minh dành cho Thư: “Em hãy quên anh đi, quên đi thằng đàn ông không ra gì như anh. Chỉ vì rượu mà anh phải mất em mãi mãi. Anh phải cưới chính người con gái mà bố mẹ anh vẫn ép lấy”. Còn nhiều điều nữa mà Thư không đọc được hết, cô cứ đập tay vào ngực mình liên tiếp. Mọi thứ đã trở nên tan tành.
Sau ngày đau khổ đó, Thư quyết định rời khỏi trường Đại học, từ bỏ ý định trở thành một giảng viên để ra ngoài lập nghiệp. Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh. Tình yêu đó quá lớn, lớn đến mức cô không thể vượt qua khỏi chính mình kể cả khi người đàn ông khác đến với cô còn hơn Minh gấp nhiều lần.
Có lẽ cơn mưa rào hôm nay khiến Thư ngộ ra được nhiều điều, nhất là khi đôi chân rã rời của cô gần như quỵ xuống vỉa hè. Bất ngờ cánh tay vững chắc của người đàn ông ấy đã đỡ Thư một cách kịp thời. Thì ra anh luôn theo sát cô mặc dù bị cô từ chối. Thư nhìn anh trong nhạt nhòa của ngàn vạn giọt nước mưa, thì ra đây mới chính là người đàn ông của đời Thư.
Thư phải quên Minh đi, đừng mơ tưởng đến một ngày nào đó Minh sẽ trở lại. Mặc dù Minh đã bị cả vợ và cả gia đình nhà Minh lừa đi chăng nữa thì ván đã đóng thuyền. Tuổi xuân sẽ không thể chờ đợi Thư thêm một giờ, một ngày nào nữa, cô cần có một người chồng để chia sẻ những buồn vui, cần những đứa con và có vậy cuộc đời cô mới thấy có ý nghĩa.
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình. Hạnh phúc là đây, tương lai là đây, chỉ có ở bên anh cô mới không còn cảm giác buồn tủi vì mình là một đứa con hoang, không cha không mẹ. Từ đây cuộc đời Thư rẽ sang một trang mới, sau này cô sẽ có khối chuyện để kể với các con của mình về sự vươn lên, về tình yêu giữa bố và mẹ chúng.

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))