Dép gai


Hè năm nay, ba má gửi tui lên thành phố học lớp mười, để điều kiện học tập tốt hơn. Suốt quãng đường mấy trăm cây số, má chỉ dặn dò chuyện phải cư xử thế nào cho phải ở nhà người ta. Nghe má nói hoài nói hủy, chút hào hứng ít ỏi được mở mắt trên thành phố trong tôi tan biến không còn tăm tích.

Hè năm nay, ba má gửi tui lên thành phố học lớp mười, để điều kiện học tập tốt hơn. Suốt quãng đường mấy trăm cây số, má chỉ dặn dò chuyện phải cư xử thế nào cho phải ở nhà người ta. Nghe má nói hoài nói hủy, chút hào hứng ít ỏi được mở mắt trên thành phố trong tôi tan biến không còn tăm tích.

Nhà cậu Ba là một căn hộ chung cư bốn phòng rộng rãi, đồ đạc còn mới cáu. Cậu Ba dẫn tui tới một căn phòng, cười bảo: “Chỗ này hơi nhỏ, nhưng yên tĩnh, dành cho thư sinh học tập là nhất, ha?”. Má mừng lắm, luôn miệng nói: “Còn gì bằng!”. Tui chỉ biết buồn hiu. Chiều, má về quê luôn, không dặn dò gì thêm. 

Ngoài cậu Ba vui vẻ xởi lởi, trong nhà còn có mợ Ba, tính tình trầm lắng nghiêm nghị, và nhỏ Bê sắp lên lớp một. Sáng, mới 7 giờ, nhà đã vắng hoe. Cậu mợ Ba đi làm. Nhỏ Bê đi học thêm để thi vào lớp một. Cậu Ba giao chìa khóa nhà cho tui, dặn đến giờ đổ rác, đặt nồi cơm điện cho bữa trưa. Đi chơi đâu thì nhớ khóa cửa cẩn thận. 
Nói vậy thôi, tui chẳng muốn đi đâu. Đọc báo rồi coi bài vở hoài cũng ngán, tui kiếm việc làm cho đỡ bứt rứt. Cái bếp của mợ Ba hơi bừa bộn. Xắn tay áo, tui ra tay dọn dẹp. Mấy cái chảo đen thui của mợ, tui chà rửa một chặp rồi cũng sáng bóng. Mất cả ngày, cái bếp mới gọn gàng tinh tươm. 

Chiều, mợ Ba về, tròn mắt. Tui đang ngấm ngầm tự hào, bỗng nghe tiếng mợ than trời, ngó sững mấy cái chảo sáng loáng thành quả của tui, mặt mũi méo xẹo. Cậu Ba khẽ kéo tui ra xa, tui tình thiệt: “Chảo lâu ngày đóng cháy đen, con chà cho trắng!” Cậu lắc đầu quầy quậy: “Chảo đó mợ xài kỹ lắm. Cái lớp đen đen là lớp chống dính đó!”. Tui chưng hửng. Bữa cơm, tui lí nhí xin lỗi. Mợ chỉ nói: “Không biết không sao!”, rồi im im. Tui càng day dứt. 

Được cậu mợ Ba chỉ dẫn, sau vài lần làm hỏng hóc, tui bắt đầu điều khiển máy hút bụi, máy giặt, máy lạnh, lò vi ba ngon lành. Tuy nhiên, dù sáng loáng hiện đại tới đâu, trong nhà nhìn riết đồ đạc máy móc cũng chán. Một bữa, lượm được mấy hộp sơn còn dư bỏ ở ngoài hành lang, tui quyết định sơn lại cái bàn học nhỏ xíu của nhỏ Bê màu sắc lợt lạt. Tui sơn mặt bàn ca-rô, bốn chân vẽ bông hoa. 
Nhìn thấy “tác phẩm” của tui, mặt cậu mợ Ba tái xanh. Tui chợt hiểu mình đã lại làm một điều sai lầm. Thế nhưng, nhỏ Bê reo lên, nhảy tưng tưng mừng rỡ. Nó bắt tui kể tên mấy bông hoa tui vẽ. Bông hoa đó dưới quê mới có. Nhìn lên, mợ Ba mỉm cười. Từ đó, tui vừa chơi, vừa dạy chữ cho Bê. Con nhỏ khoái chuyện nhà tui lắm. Ở thành phố, nó có biết nhà quê là gì đâu.
http://images.yume.vn/photo/pictures/20080912/silver_zonzon/slideshow/1221229368741_yume_photo.jpg

Tui quen nếp sống trong ngôi nhà thành phố rồi, chỉ còn mỗi chuyện không ưa đi dép. Vài lần, trong nhà tắm trơn trượt, vì đi chân không, hơi sơ ý tí chút là tui té đánh oách. Một hôm, ngủ dậy trễ, tui thấy dưới giường có một đôi dép mới, trông rất lạ. Đế dép có những cái gai bằng nhựa dẻo. Cạnh bữa sáng cậu mợ để phần trong lồng bàn, có tờ giấy nhỏ: “Mợ đi chợ thấy đôi dép này hay hay, mua cho con. Đi nó, chắc con không bị té nữa đâu…” Tui lặng đi. Má tui vẫn bảo người ta sống với nhau bằng cái tình. Mà cái tình thì lộ ra ở những việc rất nhỏ. Bỗng dưng, tui thấy thật ấm áp khi nghĩ về thời gian trọ học sắp tới./.

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))