Đã có lúc anh sợ thời gian làm em thay đổi, vậy mà giờ, anh chỉ nói một câu: “Thời gian sẽ chôn vùi tất cả!”. Một câu nói làm những gì anh từng viết trở nên thật buồn cười - cười ra nước mắt. Con người là đáng sợ nhất.
Ảnh minh họa
4 năm yêu nhau chưa bao giờ em nghĩ chúng mình sẽ có lúc thực sự chia tay, bởi em không thể đếm hết được mình chia tay đã bao nhiêu lần!? Và sau những lần quay lại, tình cảm chúng mình lại càng khăng khít hơn, lời anh hứa càng chất đầy thêm trong em…
Đúng thật là trong tình yêu không thể biết trước điều gì. Lúc đầu ngọt ngào bao nhiêu thì sau này lại muôn vàn cay đắng. Thời gian anh yêu thương em đến bỏ rơi em chỉ trong vài câu nói đơn giản, không một lý do chính đáng, không một giải thích vì sao, kể cả một lần nói chuyện tử tế… Con người là đáng sợ nhất!
Qua những lần tình cờ xem điện thoại anh, em biết anh đã có một người khách nữa ngoài em. Nói thì "sến" nhưng thật tình tim em rỉ máu, nước mắt không ngừng chảy vì quá đau lòng, bởi có nằm mơ em cũng không nghĩ ra viễn cảnh tồi tệ này. Con người là đáng sợ nhất.
Tưởng tượng thử, trong gần hai tháng, anh vừa yêu thương em, vừa cầu xin tình yêu ở một người khác mà em không hề hay biết. Không phải em vô tâm anh ơi, mà vì em quá tin anh. Anh đã làm em tin tưởng tuyệt đối, nên lúc biết được sự thật em như rớt xuống vực thẳm, đầu tê buốt, tim nhói trong lồng ngực, ruột gan quặn thắt…
Anh bỏ rơi em một cách vô tình, thản nhiên, vui vẻ bên cuộc tình mới. Anh bỏ mặc em cùng nỗi giằng xé tâm can. Anh hờ hững trước cảm giác đau đớn em đang chịu đựng. 5 năm tan như bong bóng xà phòng, 5 năm nào có nghĩa gì với anh ??? Con người là đáng sợ nhất.
Anh không nhớ chính anh đã biết bao lần sợ mất em, vẫn còn đây, những dòng chữ, chất chứa những nỗi niềm, những điều ruột gan anh thổ lộ cùng em:
“Anh sợ lắm, anh không muốn mình xa nhau, anh sợ ai đó sẽ cướp mất em của anh, anh sợ cái cảm giác cô đơn khi không có em. Ngày người khác đi chơi thì hai đứa mình lại xa nhau, anh sợ lắm, buồn lắm. Lúc anh đi ngoài đường, thấy người ta ôm nhau, hôn nhau, lòng anh đau thắt, anh thèm khát cái cảm giác đó. Người anh như vô hồn, mọi cảm giác, kỷ niệm của hai đứa hiện ra trong đầu anh. Anh buồn không tả nổi, anh hối hận lắm. Tại sao? Tại sao khi có em bên cạnh anh không nắm lấy??? 5 năm, một thời gian rất dài, nó có thể làm mình mất đi tất cả khi không có lòng tin. Anh không muốn có một cái gì đó làm thay đổi tình cảm của hai đứa mình và anh căm thù cái gì chia cách hai chúng ta. Thời gian! anh sợ thời gian ….”
Đọc những dòng anh ghi, em bất chợt nhìn xa xăm và tự hỏi đây là anh sao?? Đã có lúc anh sợ thời gian làm em thay đổi, đã có lúc anh hụt hẫng vì thiếu sự quan tâm của em, đã có lúc anh tuyệt vọng khi em rời xa anh, đã có lúc…, vậy mà giờ … giờ anh chỉ nói một câu: “ Thời gian sẽ chôn vùi tất cả!”. Một câu nói làm những gì anh từng viết trở nên thật buồn cười - cười ra nước mắt. Con người là đáng sợ nhất.
Anh lừa dối em tất cả mọi thứ trong khi em tin anh vô tội vạ, tin một cách khờ khạo, cho rằng áp lực công việc anh quá nhiều, nên em không muốn gây thêm phiền nhiễu cho anh bằng những lời tra hỏi. Anh nói gì, em biết vậy thôi.
Trong thời gian anh nói anh đi làm, anh đi công tác, đi tiếp khách,... thật ra, có lúc anh hẹn người ta đi chơi và em ở nhà đợi anh, đợi rất lâu, rất lâu… và anh về, hờ hững… Em buồn và giận anh, lúc đó chỉ cần anh năn nỉ một xíu thôi, chỉ cần một xíu thôi là em đã tan ra rồi. Nhưng anh nào hay... mà em cũng nào hay… Con người là đáng sợ nhất.
Những ngày liên tiếp kể từ lúc em ngờ nghệch nhận ra sự thật quá phũ phàng, nước mắt em thấm ướt cả áo, cả gối nằm, cả nhừng kỷ niệm dồn dập trong tim. Tự nhiên em cảm giác sợ trời lạnh, dù em là người vô cùng yêu mùa đông, em sợ trời tối, sợ bóng đêm… những thứ khoá chặt em trong sự cô đơn, lạc lõng. Những buổi tối, em không hề ngủ bởi em sợ ngay cả lúc ngủ, em sẽ mất thêm thời gian nghĩ về anh trong những cơn ác mộng. Thế đấy, em đã nghĩ về anh theo từng nhịp thở.
Thời gian trở nên nặng nề, chậm chạp, kéo lê em đi như một cực hình. Em không thể làm gì nổi, thậm chí cả việc đơn giản nhất là ăn để tồn tại sự sống, em ăn gì cũng như đang phải nuốt ngụm thuốc đắng, chèn ở cổ họng, không nuốt xuống được… Em chợt nhận ra... Con người là đáng sợ nhất.
Bây giờ, dở lại những dòng năm nào anh viết. Ở đó, nhiều lắm, nhiều lắm những tình cảm anh dành cho em. Những tờ giấy lúc xưa đẫm nước mắt hạnh phúc, giờ một lần nữa thấm những giọt đau khổ. Càng đọc em càng không tin, càng không tin. Con người là đáng sợ nhất.
Anh nói gì, anh nói sao cũng được, phải cũng anh, mà trái cũng là anh. Anh nói yêu là anh chung tình, anh nói chia tay là anh quen người khác. Bất chợt, nhớ một đoạn trong một bài nào đó của Ưng Hoàng Phúc: “Anh nói anh yêu em rồi anh chán anh chia tay, tình yêu với anh mong manh vậy sao…” Thật lời lẽ vớ vẩn, nhạt nhẽo gì đâu, nghe lùng bùng cả đầu, mà giờ đây, thấy tâm đắc lắm…. ít nhất với em nó quả là chung một câu hỏi… Con người là đáng sợ nhất.
Đã ba tuần, tính đến thời điểm này em đã và đang sống trong một tâm trạng khủng khiếp, hụt hẫng, tổn thương không tả xiết. Cả cơ thể như không còn sức sống, mụ mị hẳn đi. Bởi không lường được anh sẽ đối xử với em như thế này. Có rất nhiều cách để chia tay, tại sao anh lại chọn cách này??? Nhất là với em, người mà anh hứa yêu thương suốt cuộc đời, người mà "anh cũng cảm nhận được nỗi đau khi em bị người khác làm đau, đến độ anh đau luôn phần của em và nếu giết được họ thì anh cũng giết nữa…". Vậy mà cuối cùng, chính anh GIẾT em… Con người là đáng sợ nhất.
No comments:
Post a Comment
để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))