Nói tới Diễm Quỳnh, người ta hay nhớ về chị của thời MC “Trò chơi âm nhạc” với đôi mắt biết cười. Diễm Quỳnh cho biết chồng chị không thích vợ là người nổi tiếng nhưng thích vợ thành công trong công việc.
Lùi sâu vào hậu trường sản xuất gần 3 năm, Diễm Quỳnh dường như đã quên mình là một người nổi tiếng. Với Diễm Quỳnh, được sống đã là một niềm hạnh phúc. Và được làm công việc mình yêu thích, đó là sự hoàn hảo mà cuộc sống dành cho những người như chị…
Có ý kiến cho rằng, VTV6 là một kênh… chính luận học đường. Và kéo Vietnam Idol 2010 về phát sóng là một cách để… mềm hóa. Chị nghĩ sao về điều này?
Tôi thấy thú vị với cách gọi “chính luận học đường” mà các bạn dành để gọi VTV6. Nó có cả 2 vế mà chúng tôi đã nỗ lực thực hiện suốt 3 năm trở lại đây: phản ánh cuộc sống giới trẻ trong và ngoài học đường và cùng người trẻ tư duy những vấn đề chính luận nghiêm túc.
Nhưng đến lúc này, khi VTV6 đã bắt đầu quảng bá, cần đáp ứng nhu cầu giải trí của khán giả nhiều hơn và chúng tôi có Vietnam Idol để thể hiện cam kết VTV6 luôn đồng hành với giới trẻ, cả trong âm nhạc và giải trí. Việc này còn quan trọng hơn là làm “mềm hóa” một kênh truyền hình.
Một MC chuyên nghiệp là một người có phong cách ổn định. Với chị, chị muốn khán giả nhìn mình là một MC như thế nào?
Tôi chưa bao giờ nghĩ một cái gì bất di bất dịch sẽ là tốt vĩnh viễn. Phong cách MC ổn định là tốt, bạn nghĩ thế, nhưng mà ổn định cũng phải đặt trong giai đoạn. Ví dụ như cách đây 5 năm tôi đi giày cao gót, mặc váy hoa sặc sỡ, tóc để lọn xoăn và nhún nhảy vui vẻ trong sân khấu “Trò chơi âm nhạc”, có thể nhiều người nhớ đó là phong cách của tôi.
Nhưng sau 5 năm, liệu với các talkshow về thế hệ và về làm cha mẹ trên kênh VTV6, tôi có nên “ổn định” với phong cách “Trò chơi âm nhạc” nữa không? Câu trả lời bạn tự có rồi đấy. Vậy nên tôi nghĩ, MC chuyên nghiệp cần có sự biến đổi phong cách phù hợp với từng yêu cầu chương trình. Nếu gắn bó với một chương trình duy nhất thì cũng nên biến đổi trong cách dẫn dắt nó. Tôi sẽ rất vui nếu khán giả vẫn nhận ra tôi dù trong cách dẫn dắt nào, trong trang phục nào.
Chị đang là một phụ nữ bận rộn trong hạnh phúc? Hay chị đang phải hy sinh quá nhiều thứ cho sự nghiệp của mình?
Tôi có cảm giác mọi người nhìn thấy tôi rõ hơn bản thân tôi, những câu hỏi kiểu của bạn làm tôi nghĩ mình phải ra soi gương xem thế nào? Bận rộn ư? Bây giờ có mấy ai đi làm mà không bận. Trông mình thế này là đang bận lắm à? Hạnh phúc ư? Đó là cảm giác và nó luôn thay đổi. Cứ cười toe toét khi gặp bạn bè thì họ nghĩ mình hạnh phúc rồi.
Vậy nên cách nói “bận rộn trong hạnh phúc” cũng thật mơ hồ. Gật đầu ngay cũng được nhưng người hay thay đổi cảm xúc như tôi thì lại cứ thích ngẫm nghĩ về nó. Xét cho cùng được bận rộn vì cái gì mình yêu thích dù là việc nhà hay việc cơ quan, hay thậm chí việc bạn bè lớp cũ thôi, cũng là hạnh phúc rồi mà.
Tôi nghĩ chị không phải một phụ nữ đẹp như… hoa hậu quý bà, nhưng chị có duyên hơn nhiều người trong số họ. Và cái đó là sức hấp dẫn của chị. Tôi nghĩ thế, chị tin không? Và chị thường nhận mình là người thế nào?
Tôi tin chứ, phụ nữ tin mọi lời ngợi khen, mặc dù khi nói ra họ thường bảo “đâu có, bạn cứ quá lời”. À, nhưng bạn đừng có nhân dịp này để nói rằng các hoa hậu quý bà không duyên nhé, người phụ nữ nào cũng có nét duyên riêng, chẳng qua bạn có cơ hội được thấy điều đó hay không thôi. Còn tôi thường nghĩ mình là người vui tính, hài hước, và tự nhận mình là béo tốt nữa.
Diễm Quỳnh (ngoài cùng bên phải) làm MC cho đêm chung kết
cuộc thi HHTGNV 2010, tối 21/8 (Ảnh: Hữu Nghị)
Vâng, mũm mĩm cũng… dễ thương lắm! Nhưng tôi thấy, sự tươi trẻ là điều còn lại trong ánh mắt, nụ cười và cả giọng nói của chị. Đâu là điều tạo nên nó? Phải chăng là tinh thần lạc quan?
Do tôi hay quên bạn ạ, ai cũng sợ mình quên điều gì đó và mua các loại thuốc tăng cường trí nhớ. Tôi lại thấy nhiều khi quên cũng là một điều hay, quên đi những khó khăn để sống vui vẻ hơn, quên đi những thất bại để tiếp tục công việc mới, quên đi những đỉnh cao đã qua để thấy mình lại ở vạch xuất phát ban đầu đầy hứng khởi, quên mất bữa trưa vừa xong để lại hồn nhiên cùng đồng nghiệp xơi trọn chiếc bánh kem mừng sinh nhật.
Có thể vì thế mà trẻ lâu chăng? Bạn thử xem! Nếu mai bạn quên không gửi bài báo này cho tòa soạn, bạn sẽ trẻ ra một ngày, chỉ có điều bạn sẽ già đi hai ngày nếu không quên được cú điện thoại phê bình của sếp ngay sau đó (cười).
Tôi nghĩ, nếu không thích vợ nổi tiếng thì ít ông chồng nào thích vợ làm nghề truyền hình. Đi nhiều, đêm hôm vẫn chẳng chịu về với con, có khi đi công tác cả tháng. Mấy ông hay ghen còn lo… mất vợ như chơi. Mạn phép hỏi, chồng chị có phải là người đàn ông thích… vợ nổi tiếng không?
Hoàn toàn không, chồng tôi thích tôi thành công trong công việc chứ không phải sự nổi tiếng, ngoài ra chồng tôi còn thích hơn khi tôi vui vẻ nấu cơm, dọn nhà sạch sẽ và đưa con đi học đúng giờ.
Việc tôi làm trên truyền hình không làm cho chồng tôi thay đổi quan niệm đó. Và tôi lấy chồng khi công việc truyền hình vừa mới bắt đầu, cả tôi và chồng tôi đều không biết sẽ có những chuyến đi dài hay những buổi ghi hình muộn như thế. Bây giờ thì đã quen rồi. Nhưng tôi mà ở nhà nấu cơm hôm nào là chồng tôi rất vui vẻ.
Cuộc sống hiện tại chắc chắn sẽ khiến chị hài lòng nhiều điều, bởi nếu không hài lòng thì chị sẽ khó tiếp tục điều hành được lượng công việc lớn như vậy. Nhưng điều gì làm chị hài lòng nhất? Và điều gì gây cho chị day dứt nhất?
Tôi muốn nói là được sống, để làm việc, để nuôi dạy con cái, xét cho cùng là điều đáng hài lòng rồi. Khi bạn phải tiễn người em gái thân thiết nhất, xinh đẹp giỏi giang ra đi vội vã ở tuổi 30 vì căn bệnh ung thư, bạn sẽ thấy mình không nên phàn nàn vì những ngày đang sống.
Mỗi ngày qua như trên một chuyến tàu, cuộc sống cứ trôi đi, hành trình sẽ chuyên trở thêm trải nghiệm, vui có, buồn có, thành công và thất bại đan xen, nhưng dứt khoát nó hơn hẳn việc mãi mãi phải dừng lại. Suy nghĩ đó khiến tôi nhìn cuộc sống tích cực hơn, và chả còn thấy day dứt bởi điều gì nữa.
Những gì mình đang có, những gì mình muốn có, sẽ có được nếu ta tiếp tục hành trình, không mệt mỏi kêu than. Và tất nhiên mình sẽ vui nhiều hơn, có năng lượng sống hơn.
Chị có phải là người chăm đọc sách? Chị thích đọc dòng sách nào? Và chị có nghĩ ngày nào đó mình viết một cuốn sách, như lưu lại chặng đường mà mình đang sống, mình vừa trải qua?
Tôi học văn hồi cấp 3 và cả 6 năm trời du học cũng học ngôn ngữ, tôi đã phải đọc nhiều chồng sách để trả thi, để viết luận văn. Rồi sau này làm truyền hình, tôi lại thích mang đi công tác những cuốn truyện ngắn của Phan Thị Vàng Anh hay Nguyễn Thị Thu Huệ, Nguyễn Ngọc Tư… để đọc trên máy bay.
Các bạn V6 cùng làm việc với tôi lại hay chỉ cho tôi những cuốn sách dịch hay để chống tụt hậu. Nhưng tôi đặc biệt thích sách dạy kỹ năng, ví dụ như gần đây nhất tôi đang đọc “Emilie hay bàn về giáo dục” của Jean Jacque Roussouse. Tôi đang gặp thử thách trong việc giúp con gái học cấp 2 mà!
Cảm ơn Diễm Quỳnh!
Theo ANTG
No comments:
Post a Comment
để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))