Khi chồng xẻ trái tim để làm 'từ thiện'

Tiếc thay những người bạn tốt và đáng thương ấy của anh lại toàn phụ nữ. Khi cầm trên tay bảng chi tiết cuộc gọi điện thoại, em mới bàng hoàng nhận ra...
Em cũng muốn sống trong cảm giác vợ chồng nhìn nhau đắm đuối, nói chuyện hài hước, pha trò rồi nhìn nhau cười vang cùng con cái. Cùng nhau ăn bữa cơm theo sở thích mà không cầu kỳ. Cùng đi chơi những nơi cả nhà cùng muốn mà không cần mang nhiều quà về. Cảm giác hạnh phúc ấy còn đi theo mình trên mọi cuộc hành trình dài ngắn. Chỉ cần thế thôi thì dù có bao nhiêu bươn chải, bon chen vì cuộc mưu sinh cũng là chuyện nhỏ. Đấy là cuộc sống bình yên.
Nhưng
Vẫn là câu hỏi ngớ ngẩn mà cũ rích thôi: Sao anh hồn nhiên làm những việc đó mà không đặt mình ở cương vị ngược lại?

Câu trả lời cũng cũ rích: Chẳng có gì to tát cả, chỉ là nói chuyện "bình thường" không có dính líu gì đến tình cảm.
Anh biết không, em có tình cảm với anh cũng từ những câu chuyện bình thường ấy đấy. Chắc anh còn nhớ cả buổi chiều ngồi trong quán cà phê chẳng cầm tay nhau nhưng vẫn không muốn rời, những cuộc điện thoại thâu đêm không có nội dung gì "to tát" mà vẫn thấy thiếu.
Để rồi
Chỉ mong cho một ngày trôi nhanh để lại được nói chuyện "bình thường" với nhau.
Em tưởng
Thế giới này chỉ có những người yêu nhau mới có khả năng nói chuyện điện thoại "tầm phào" với nhau hàng giờ đồng hồ, ngày lại ngày. Hoặc giả, bạn cũ lâu ngày không gặp nói cả buổi chiều cho xả láng, xong rồi thì cũng chả còn gì nữa mà nói.
Nhưng không
Với anh, buổi chiều là quá ít. Nếu đã tâm sự cả buổi chiều rồi, buổi tối không tiện gọi thì "tâm sự" qua hàng chục tin nhắn. Đã chúc ngủ ngon thì sáng sớm phải chào buổi sáng cho lịch sự chứ. Và thế là cứ ngày qua ngày sự "nể nang" và cách nói chuyện cứ như vị cứu tinh của những tâm hồn đang bị rỉ máu đã "vô tình" biến anh thành "người bạn tốt" của người ta.
Với em
Tiếc thay những người bạn tốt và đáng thương ấy của anh lại toàn phụ nữ. Khi cầm trên tay bảng chi tiết cuộc gọi điện thoại, em mới bàng hoàng nhận ra những buổi chiều thứ sáu, buổi tối thứ bảy, anh trực, có những cuộc gọi vài giờ đồng hồ thì em mới hiểu tại sao hôm đó con gái phụng phịu thắc mắc: "Sao bố chẳng gọi cho con gì cả?". Em nghĩ anh bận lắm nên vỗ về con: bố đang bận họp.
Người ta thường nói: Đàn ông yêu vợ mà "say nắng", một lần bị trừng phạt thì sợ cả đời. Còn nếu là tật của anh ta thì chết cũng không chừa. Nhưng, anh đã giải thích, đã hứa hẹn và em đã cho anh cơ hội bốn hay năm lần trong 7 năm vợ chồng của mình rồi nhỉ?
Cầm bảng chi tiết cuộc gọi lần này thì em đã hiểu: Anh không thể cho em cuộc sống bình yên.

NTTT

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))