Tuấn Thăng tránh Hiền Thục vì sợ vợ

Người đàn ông một thời từng làm mê đắm nhiều thiếu nữ giờ đây đã ngấp nghé tuổi 40. Trầy tróc át hẳn nét đào hoa, kiêu ngạo của tay trống năm nào, chỉ còn lại một người có vẻ ngoài từng trải, điềm tĩnh. Về cuộc chia tay với Hiền Thục, anh cho rằng vẫn còn nhiều điều ân hận.
Tuấn Thăng không tiếc nuối khi không còn gắn bó với trống. Theo anh, nghệ thuật ít nhiều bạc bẽo với nghề nhạc công ở Việt Nam và anh tách mình ra cũng là một điều may mắn, bởi nếu còn ở lại, biết đâu cuộc sống sẽ còn trượt dài với những bế tắc đời mình.
Anh nhấn mạnh chữ “người đàn ông của gia đình” khi nói: “Nếu không chuyển sang kinh doanh, một người tham vọng như tôi khó có thể làm tròn trách nhiệm của người đàn ông với vợ con mình”. Câu nói ẩn chứa sự hối tiếc về nguyên nhân dang dở của anh với ca sĩ Hiền Thục. Từ khi chia tay Hiền Thục, con người nghệ sĩ trong anh cũng giảm dần để nhường chỗ cho kinh doanh và học cách chăm sóc gia đình.
Gia đình Hiền Thục yêu cầu chia tay
 
- Được biết, anh là một trong những người đầu tiên làm quản lý cho ca sĩ để tổ chức biểu diễn chuyên nghiệp trong làng giải trí Việt và ca sĩ đó chính  là Hiền Thục. Lúc đó, giữa ca sĩ và ông bầu khi có mối quan hệ tình cảm, có giữ được sự chuyên nghiệp không?
Chắc chắn là không. Thực ra hồi đó, tôi nghĩ đến con đường chuyên nghiệp hóa nhưng tôi và Thục có quan hệ tình cảm nên nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Trước khi có tôi, Thục vẫn là một ca sĩ thiếu nhi chưa ai biết đến. Tôi tự hào vì sau khi làm việc với tôi, Thục xuất hiện nhiều trên mặt báo và lịch biểu diễn dày hơn. Giọng Thục trong trẻo, hợp với các loại nhạc tươi trẻ.
Cùng làm việc và cùng yêu, gần như ngược với lối đi chuyên nghiệp, tôi khó khăn hơn trong quản lý và không chăm chút được trong công việc của mình. Tôi lấn quá sâu vào tình cảm nên dù muốn dù không, những chuyện ngoài ý muốn cứ xảy đến và tôi không thể nào điều khiển được mình. Tôi hành động một cách thiếu lý trí và rồi mọi chuyện đã không như ý mình muốn.
- Ý anh là những ghen tuông mù quáng để rồi nhiều lần tự anh hủy show khi chương trình có Hiền Thục hát đã được treo băng rôn?
Dĩ nhiên, đôi lúc tôi đã ghen tuông mù quáng do quá yêu. Tôi cũng làm nhiều việc thiếu suy nghĩ. Thời điểm đó, tôi được nhiều người biết nên tự kiêu. Tôi gây hấn cũng nhiều và có lần phải ân hận vì những chuyện đó.
- Và mù quáng đến mức muốn giữ Thục bằng cách đòi dọa họp báo để công khai rằng Thục đã có con với anh và hai người sẽ chia tay?
Tôi hơi bất ngờ về thông tin này đấy. Tôi không có ý định đó, chẳng ai tổ chức họp báo những chuyện linh tinh như thế. Tôi thừa nhận đúng là tôi không làm tròn trách nhiệm vì thất bại trong làm ăn nên trắng tay. Thất bại làm tôi hay cáu bẳn, nhậu nhẹt nên rơi vào bế tắc. Việc tổ chức biểu diễn, mặc dù 2 năm trước đó rất thành công nhưng sau này tôi tổ chức ở đâu là thất bại ở đó.  Mấy chương trình đầu còn có anh em ban nhạc hùn vốn, về sau họ thấy phiêu lưu quá nên không theo nữa, tôi làm một mình luôn. Thất bại, tôi buồn chán và không màng quan tâm đến điều gì, vợ con cũng không ngoại lệ.
- Khi thất bại, người ta thường tìm đến điểm tựa là gia đình. Trong khi đó, anh không những không chọn điều đó mà cố tình đẩy nó xa mình hơn?
Thất bại trong làm ăn là một phần. Ngay thời điểm đó, Saigonboys có người du học Úc nên có nguy cơ tan rã. Rồi ba tôi mất. Mọi thứ dồn dập trong một thời điểm làm tôi căng thẳng đến mức không biết phải làm gì nữa.
- Một người đàn ông để công việc lên trên tình cảm và chấp nhận trắng tay trong tình cảm, có vẻ hơi hèn yếu?
Tôi nghĩ không hèn. Đó không phải hèn mà do tôi thiếu kinh nghiệm trong kinh doanh cũng như trong cuộc sống, hay đúng hơn, tôi thiếu kinh nghiệm của một người trưởng thành. Tôi làm mà không lường trước nên trắng tay về mọi mặt. Lúc ấy, tôi biết gia đình Thục cũng không khá giả gì, cô ấy phải nuôi con nhỏ, tôi lại không giúp gì được Thục cả. Và cuối cùng, gia đình Thục quyết định cho cả hai đứa chia tay.

 
- Nhưng sau đó, anh có biết tại sao Thục cấm không cho anh gặp con?
Tôi nghĩ là do Thục còn ít nhiều thù hận. Tôi vẫn suy nghĩ trong đầu, con vẫn là con tôi. Rồi con lớn lên, sau này thành công, tôi sẽ tìm con hoặc bằng cách nào đó chu cấp được cái gì cho con thì chu cấp. Còn hiện tại, Thục vẫn cấm, tôi không biết làm sao hơn.
- Nếu để thời gian dài quá, con anh không cần anh nữa thì sao?
Chuyện đó thực sự cần hay không do người mẹ thôi. Người mẹ dạy dỗ thế nào mới là quan trọng. Còn nếu người mẹ muốn con quên cha nó hẳn, tôi cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi mừng cho Hiền Thục
 

-
Chia tay anh, Thục đi hát một show 30 ngàn đồng rồi từng bước khẳng định mình trong nghề nghiệp. Còn anh lúc đó làm gì để làm lại từ hai bàn tay trắng?
Tôi thực sự không biết. Lúc ấy tôi cũng bươn chải, cơ cực chẳng kém. Tôi đi làm biên tập cho một quán bar trên đường Trần Hưng Đạo, TP.HCM. Năm 2004, người anh ruột ở nước ngoài về thấy như vậy nên cho tôi một số vốn, từ đó tôi thành lập công ty tổ chức biểu diễn và tổ chức sự kiện.
- Hai người rẽ hai hướng và đều đi lên từ số 0 ban đầu. Khi thấy con có điều kiện sống tốt, hẳn anh sẽ vui, nhưng sau đó có chạnh lòng vì lẽ ra một nửa phần việc đó là của mình?
Đương nhiên cũng buồn, nhưng biết đâu nếu có tôi, giờ Thục và con lại không được như vậy. Tôi nghĩ con lớn lên sẽ hiểu và chăm sóc được gì cho con tôi sẽ làm. Tám năm qua tôi nhớ nó lắm. Bé rất dễ thương và khá giống cha.
- Sau khi tan vỡ, hai người trong cuộc quên nhau là chuyện bình thường. Nhưng khi đã có chung đứa con thì không đơn giản vậy…
Tôi có lỗi với con và Thục. Về kinh tế, thời điểm ấy tôi khó khăn quá nên không giúp gì được cho cô ấy và con, tôi đau lắm. Đến khi Thục cấm cửa, ai về cuộc đời người nấy, dần dần làm ra kinh tế, tôi nghĩ, thôi mình đặt vấn đề tiền bạc thì kỳ quá, chi bằng mời Thục hát cũng là gián tiếp giúp mẹ con cô ấy. Đến giờ tôi vẫn làm vậy.
Tôi làm chương trình giờ không phải bỏ vốn như xưa, nhưng nếu có chương trình khách hàng đồng ý, người đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là Thục. Chia tay rồi, tôi chấp nhận sự thật là mất nhau và biết Thục trẻ thế, sẽ có những hướng khác trong tình cảm, còn tôi phải làm lại đời mình. Cái gì cũng vậy, duyên số rồi. Chắc chúng tôi không có duyên.
Không nhắc đến Thục vì sợ vợ buồn
 
- Những trăn trở, lo lắng của anh về đứa con riêng với Hiền Thục, anh có chia sẻ với người vợ hiện tại của mình?
Tôi rất yêu vợ vì cô ấy hiểu và thông cảm cho tôi. Chúng tôi cưới nhau vào năm 2006 và đến nay đã có 2 đứa con. Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện tại, tôi cũng không nhắc đến Thục và con với vợ mình vì không muốn cô ấy buồn. Phụ nữ mà, làm sao trách điều đó được.
- Trông anh giờ khác xưa nhiều quá, già dặn và từng trải hơn...
Có lẽ nhờ những sai lầm nên tôi mới có ngày hôm nay, từ sai lầm công việc, kinh doanh đến hôn nhân. Tính cách tôi cũng gần như thay đổi, chín chắn, điềm đạm, bớt kiêu ngạo, bớt lăng nhăng hơn. Nhưng có lẽ nên cảm ơn những đổ vỡ và đến giờ tôi có thể nói, không đổ vỡ nào không có nghĩa. Nếu hai người còn níu kéo, giờ tương lai còn đi xuống và biết đâu lại đưa nhau ra tòa. Nhờ sự chia tay đó nên có lẽ Thục mới thành công như hôm nay và tôi cũng trưởng thành hơn.
- Đến một lúc nào đó anh có nghĩ anh sẽ đến gặp trực tiếp bé Gia Bảo và nói, cha là cha của con?
Tôi đã nghĩ đến chuyện đó nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu, khi bây giờ tôi cũng đã có thêm một gia đình mới và cũng có nhiều điều tế nhị, thậm chí khó xử. Tôi phải khéo léo trong chuyện này để tránh làm người khác tổn thương. Tôi cũng hy vọng vợ tôi hiểu, Thục hiểu và con hiểu. Nhưng chắc tôi sẽ tìm ra một cách cư xử trọn vẹn cả đôi đường.
- Anh có buồn khi mẹ bé Bảo còn rất hận anh?
Người hận lý ra phải là tôi chứ… Nhưng tôi nghĩ trong thâm tâm, Thục là người hiểu và trách hay không là do Thục. Thực sự cho đến hôm nay, tôi không trách Thục dù có một thời gian, tôi rất giận gia đình cô ấy. Nhưng đến giờ, suy nghĩ của tôi khác hẳn, tôi không trách gì nữa cả. Vì tôi đã đặt tôi vào vị trí đó, mình là cha mẹ có một đứa con để trông cậy, giờ thấy con khổ sở, không hạnh phúc, mình cũng đau lòng. Nên có chăng tôi cũng biết trách duyên số mà thôi.
Theo Mốt và Cuộc sống

No comments:

Post a Comment

để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))