Cô ấy ngồi bàn trước, thỉnh thoảng lại quay xuống mượn tôi khi chiếc tẩy, khi cái bút nhũ. Tôi có một cái bút nhũ màu rất lạ. Thấy cô ấy cứ mân mê chiếc bút, tôi nói: “Tặng luôn đấy”. Đôi mắt trong veo, cô ấy nhìn tôi đầy sung sướng. Nhưng từ khi được tôi cho chiếc bút, cô ấy không quay xuống mượn gì nữa. Tôi trách mình đã để mất cơ hội.
Không còn cơ hội này tôi tìm cơ hội khác. Một hôm, thấy cô ấy chưa về khi trống trường đã tan, tôi cũng ở lại. “Ơ, sao không về”, cô ấy ngạc nhiên. “Tranh thủ làm bài tập, về nhà chẳng tập trung được”, tôi tỉnh bơ. “Ừ, về nhà bao nhiêu việc, không thể ngồi yên làm bài được”, vừa lật cuốn bài tập về nhà cô ấy vừa nói, mắt không nhìn lên. Thế là chúng tôi đã có điểm chung.
Từ bữa đó tôi được cô ấy coi như một người bạn thân tình. “Trông cậu tư lự quá”, “Bài toán này khó, cậu giúp mình với”, “Mình có quà cho cậu này”... Rất tự nhiên cô ấy đi vào lòng tôi một cách mơ hồ mà sâu đậm. Mỗi ngày không nói được với cô ấy vài ba câu là tôi thấy bứt rứt. Nhiều đêm tôi không tập trung làm bài được vì nhớ cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo. Và tôi chỉ mong cho trời chóng sáng để đến trường, đứng ở hành lang nhìn cô ấy từ ngoài cổng bước vào lớp. Ở bên cô ấy tôi thấy mình tự tin hơn, tiếp thu bài học nhanh hơn.
Thời gian trôi nhanh, nỗi nhớ càng dầy lên, tôi biết là mình đã phải lòng cô ấy. Nhưng tuổi chúng tôi còn nhỏ, ngoài việc học ra chưa nên phân tán tư tưởng vào việc gì khác. Vì lẽ đó tôi đã cố ghìm lòng mình lại, hy vọng một thời gian sau mọi chuyện sẽ lắng xuống, lại vô tư như ngày nào.
Một năm qua đi, lúc này chúng tôi đã sang lớp 12, tình cảm trong lòng tôi không những không nhạt đi mà còn mãnh liệt hơn. Mỗi ngày cô ấy vẫn dành cho tôi ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào. Rồi một lần, tôi thu hết can đảm thổ lộ nỗi lòng mình. Không đỏ mặt, bối rối như tôi, cô ấy nói rằng bấy lâu vẫn biết tình cảm của tôi nhưng hết năm nay, thi xong tốt nghiệp cô ấy sẽ nghỉ học ở nhà. Đó là ý của bố mẹ nhưng cũng là ý của cô ấy, vì học lực cô ấy bình thường nên chẳng có gì phải tiếc nuối cả. Nghe lời bố mẹ ở nhà một vài năm rồi lấy chồng như bao người con gái khác. Còn tôi học giỏi, con đường trước mặt còn rộng mở và đầy hứa hẹn. Trên con đường đó tôi sẽ gặp được người con gái xứng đáng chứ không phải như cô...
Nghe cô ấy nói mà lòng tôi buồn vô hạn. Tôi không ngờ cô ấy lại buông xuôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi thuyết phục cô ấy về bàn với bố mẹ và suy nghĩ lại... Rồi cô ấy để yên bàn tay trong tay tôi. Sự im lặng đó cho thấy cô cũng nghĩ đến tôi. Suốt đêm đó tôi không ngủ để mơ tưởng đến những ngày sau này.
Ngày thi tốt nghiệp kết thúc, tôi ra ngay Hà Nội tham gia lớp ôn thi cấp tốc vào đại học. Những ngày không gặp, tôi nhớ cô điên cuồng. Tôi lấy nỗi nhớ đó làm động lực luyện bài. Sau ngày thi, tôi hấp tấp trở về quê tìm gặp cô ấy. Tôi ngẩn người ra. Sao thế cơ chứ, cô ấy không thi vào bất cứ một trường trung cấp nào hết như đã hứa với tôi.
Lần đầu tiên tôi tìm đến nhà cô ấy. Trước mắt tôi một người phụ nữ ốm yếu, xanh xao đang nằm bất động trên giường. Mẹ cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh nằm tại chỗ ba - bốn năm nay rồi. Ba đứa em cô đều đang học cấp một, cấp hai. Bố cô theo nhóm thợ mộc đi làm hết huyện nọ đến huyện kia vẫn không đủ tiền thuốc duy trì sự sống cho người mẹ. Tôi đọc trong mắt cô ấy nỗi tâm sự và sự bất lực.
Phải, tôi làm sao có thể giúp cô ấy được bây giờ, hoàn cảnh gia đình tôi cũng bình thường, tương lai tôi cũng chưa biết thế nào. Tôi oán trách mình thật vô dụng, từ trước tới nay đã vô tâm, giờ đứng nhìn cô khó khăn mà không cách gì giúp đỡ được. Những ngày đó lòng tôi nặng trĩu nỗi muộn phiền, dằn vặt. Lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống không hề đơn giản.
Trước khi ra thành phố học đại học, tôi để lại cho cô ấy một lá thư, với ý rằng tôi mãi mãi không quên cô ấy. Khi nào ra trường, kiếm được việc làm, tôi sẽ giúp cô ấy khắc phục hoàn cảnh và khi đó cô ấy nhất định phải đi học một trường dạy nghề nào đó. Tôi hy vọng tấm chân tình của mình sẽ cảm kích được cô ấy.
Thời gian trôi đi, mới đó mà tôi đã bước sang năm thứ tư đại học. Tôi vẫn thường xuyên viết thư động viên cô ấy. Sau mỗi lá thư gửi đi tôi thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút. Tôi không muốn đề cập đến việc xác lập một tình cảm cụ thể nào đó, vì điều đó sẽ làm cho cả hai đều bối rối, đau khổ. Hơn nữa tôi cũng biết nếu lúc này mình sa vào chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học, sẽ khó thực hiện được lời hứa hôm nào với cô ấy. Trước mắt, chúng tôi vẫn cứ là những người bạn tốt quan tâm đến nhau.
Bạn thấy không, tình cảm học trò thường bị xem nhẹ, nhưng thực ra nó rất sâu đậm và có thể theo ta suốt cuộc đời.
Theo Hiền Thư (Phụ Nữ TPHCM
Từ bữa đó tôi được cô ấy coi như một người bạn thân tình. “Trông cậu tư lự quá”, “Bài toán này khó, cậu giúp mình với”, “Mình có quà cho cậu này”... Rất tự nhiên cô ấy đi vào lòng tôi một cách mơ hồ mà sâu đậm. Mỗi ngày không nói được với cô ấy vài ba câu là tôi thấy bứt rứt. Nhiều đêm tôi không tập trung làm bài được vì nhớ cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo. Và tôi chỉ mong cho trời chóng sáng để đến trường, đứng ở hành lang nhìn cô ấy từ ngoài cổng bước vào lớp. Ở bên cô ấy tôi thấy mình tự tin hơn, tiếp thu bài học nhanh hơn.
Thời gian trôi nhanh, nỗi nhớ càng dầy lên, tôi biết là mình đã phải lòng cô ấy. Nhưng tuổi chúng tôi còn nhỏ, ngoài việc học ra chưa nên phân tán tư tưởng vào việc gì khác. Vì lẽ đó tôi đã cố ghìm lòng mình lại, hy vọng một thời gian sau mọi chuyện sẽ lắng xuống, lại vô tư như ngày nào.
Một năm qua đi, lúc này chúng tôi đã sang lớp 12, tình cảm trong lòng tôi không những không nhạt đi mà còn mãnh liệt hơn. Mỗi ngày cô ấy vẫn dành cho tôi ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào. Rồi một lần, tôi thu hết can đảm thổ lộ nỗi lòng mình. Không đỏ mặt, bối rối như tôi, cô ấy nói rằng bấy lâu vẫn biết tình cảm của tôi nhưng hết năm nay, thi xong tốt nghiệp cô ấy sẽ nghỉ học ở nhà. Đó là ý của bố mẹ nhưng cũng là ý của cô ấy, vì học lực cô ấy bình thường nên chẳng có gì phải tiếc nuối cả. Nghe lời bố mẹ ở nhà một vài năm rồi lấy chồng như bao người con gái khác. Còn tôi học giỏi, con đường trước mặt còn rộng mở và đầy hứa hẹn. Trên con đường đó tôi sẽ gặp được người con gái xứng đáng chứ không phải như cô...
Nghe cô ấy nói mà lòng tôi buồn vô hạn. Tôi không ngờ cô ấy lại buông xuôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi thuyết phục cô ấy về bàn với bố mẹ và suy nghĩ lại... Rồi cô ấy để yên bàn tay trong tay tôi. Sự im lặng đó cho thấy cô cũng nghĩ đến tôi. Suốt đêm đó tôi không ngủ để mơ tưởng đến những ngày sau này.
Ngày thi tốt nghiệp kết thúc, tôi ra ngay Hà Nội tham gia lớp ôn thi cấp tốc vào đại học. Những ngày không gặp, tôi nhớ cô điên cuồng. Tôi lấy nỗi nhớ đó làm động lực luyện bài. Sau ngày thi, tôi hấp tấp trở về quê tìm gặp cô ấy. Tôi ngẩn người ra. Sao thế cơ chứ, cô ấy không thi vào bất cứ một trường trung cấp nào hết như đã hứa với tôi.
Lần đầu tiên tôi tìm đến nhà cô ấy. Trước mắt tôi một người phụ nữ ốm yếu, xanh xao đang nằm bất động trên giường. Mẹ cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh nằm tại chỗ ba - bốn năm nay rồi. Ba đứa em cô đều đang học cấp một, cấp hai. Bố cô theo nhóm thợ mộc đi làm hết huyện nọ đến huyện kia vẫn không đủ tiền thuốc duy trì sự sống cho người mẹ. Tôi đọc trong mắt cô ấy nỗi tâm sự và sự bất lực.
Phải, tôi làm sao có thể giúp cô ấy được bây giờ, hoàn cảnh gia đình tôi cũng bình thường, tương lai tôi cũng chưa biết thế nào. Tôi oán trách mình thật vô dụng, từ trước tới nay đã vô tâm, giờ đứng nhìn cô khó khăn mà không cách gì giúp đỡ được. Những ngày đó lòng tôi nặng trĩu nỗi muộn phiền, dằn vặt. Lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống không hề đơn giản.
Trước khi ra thành phố học đại học, tôi để lại cho cô ấy một lá thư, với ý rằng tôi mãi mãi không quên cô ấy. Khi nào ra trường, kiếm được việc làm, tôi sẽ giúp cô ấy khắc phục hoàn cảnh và khi đó cô ấy nhất định phải đi học một trường dạy nghề nào đó. Tôi hy vọng tấm chân tình của mình sẽ cảm kích được cô ấy.
Thời gian trôi đi, mới đó mà tôi đã bước sang năm thứ tư đại học. Tôi vẫn thường xuyên viết thư động viên cô ấy. Sau mỗi lá thư gửi đi tôi thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút. Tôi không muốn đề cập đến việc xác lập một tình cảm cụ thể nào đó, vì điều đó sẽ làm cho cả hai đều bối rối, đau khổ. Hơn nữa tôi cũng biết nếu lúc này mình sa vào chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học, sẽ khó thực hiện được lời hứa hôm nào với cô ấy. Trước mắt, chúng tôi vẫn cứ là những người bạn tốt quan tâm đến nhau.
Bạn thấy không, tình cảm học trò thường bị xem nhẹ, nhưng thực ra nó rất sâu đậm và có thể theo ta suốt cuộc đời.
No comments:
Post a Comment
để lại nhận xét của bạn để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn
=))